Tiên sinh, tuyệt đối không phải là Cố Cảo Đình.
Vậy là ai?
Hoắc Vi Vũ lui về sau một bước, phía sau có hai người đàn ông ngăn lại.
Cô tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể kiên trì đi theo mấy người kia.
Cô bị đưa đến trước một chiếc Lincoln phiên bản dài màu đen.
Người mặc đồ đen mở cửa xe.
Cô nhìn thấy tổng thống.
"Đã lâu không gặp." Tổng thống khẽ cười nói, bưng một ly cà phê, chậm rãi uống một ngụm, thoạt nhìn tâm tình không tệ.
"Tổng thống rất rảnh rỗi." Hoắc Vi Vũ quái gở nói, bước lên xe, lười biếng tựa ở trên ghế, sắc bén nhìn về phía tổng thống.
Cô trốn không thoát, dứt khoát dũng cảm đối mặt.
Người mặc đồ đen đóng lại xe.
Tổng thống tự mình rót cho Hoắc Vi Vũ một ly cà phê, nói: "Kỳ thật tôi rất thích cô, mặc dù cô không phải được sinh ra trong danh môn vọng tộc, nhưng tôi lại thưởng thức suy nghĩ và khí thế của cô."
"Nghe giống như không phải là chuyện tốt." Hoắc Vi Vũ đả kích nói.
"Chuyện tốt chuyện xấu, thì phải xem cô nghỉ như thế nào, cô có tâm tình thế nào. Có bỏ mới có được, hiểu được bỏ đi, hoa phúc khôn lường làm sao biết không phải phúc, tiền tài ngoài ý muốn cũng là tai hoạ ngập đầu, cô thông minh như vậy, có lẽ hiểu được." Tổng thống ý vị thâm trường nói.
"Tổng thống bận rộn như vậy, kêu tôi đến đây, không phải là muốn dạy khóa ngữ văn cho tôi chứ, nói điểm chính đi." Giọng nói của Hoắc Vi Vũ không thay đổi vẫn lạnh như băng.
"Ngược lại tôi muốn dạy cho cô một khóa chính trị, với tư cách phu nhân của Cố Cảo Đình, cô không nhất định sẽ được người đời nhớ mãi, nhưng làm phu nhân tổng thống tương lai, cô nhất định có thể được ghi chép lại trong lịch sử." Tổng thống dẫn dắt nói.
Hoắc Vi Vũ khẽ cười một tiếng, châm chọc nói: "Trong lịch sử đều là người chết, nhớ mãi trong đó cũng không phải chuyện tốt. Nếu không, ông vào đi, để cho tổng thống chính trực khác thay vào."
Tổng thống buông bỏ khuôn mặt tươi cười, trong mắt xẹt qua tia sắc bén.
Cô châm chọc ông không chính trực, hơn nữa còn nguyền rủa ông chết.
"Chim khôn biết chọn cây mà đậu, cô quá ngu xuẩn rồi." Tổng thống lạnh lùng nói.
"Nếu như biết tôi ngu xuẩn, thì nên cách xa tôi một chút, ngu xuẩn sẽ bị lây bệnh đó." Hoắc Vi Vũ đề cao đê-xi-ben.
Duật Cẩn lấy ra một sấp tư liệu, quăng vào mặt cô.
Sức lực quá lớn, Hoắc Vi Vũ cảm thấy trên mặt đau rát, trừng mắt nhìn về phía tổng thống.
"Ông giết tôi, tôi đảm bảo ông sẽ mất đi lòng dân." Hoắc Vi Vũ không chút nào sợ hãi nói.
"Ai muốn giết cô." Ngón tay của Tổng thống chỉ vào tư liệu trên bàn, "Công ty Tư Mộ này từ tên của cô chuyển sang người tên Trần Tam Thanh rồi."
Hoắc Vi Vũ nhíu lông mày.
Công ty Tư Mộ, không phải lúc trước Cố Cảo Đình đã nói cho cô, sau đó còn nói không cho nhà kia sao?
Thì ra anh đã cho cô.
"Vậy thì thế nào?" Hoắc Vi Vũ không hiểu ý tổng thống.
Tổng thống cười lạnh, "Tiền của công ty Tư Mộ đều là xoay sở cho tập đoàn V thị, Trần Tam thanh cũng là người đại diện trên mặt pháp luật cho tập đoàn V thị, còn ông trùm chân chính giấu mặt phía sau của tập đoàn V thị là Cố Cảo Đình, chuyện này, cô biết không?"
Hoắc Vi Vũ khiếp sợ trùng lớn đôi mắt.
V tiên sinh, chính là Cố Cảo Đình?
Không trách được, hắn biết Cố Cảo Đình.
Không trách được, lời cô nói với anh, V tiên sinh cũng biết.
Không trách được, Minh Nặc xảy ra chuyện, V tiên sinh không có xuất hiện, xuất hiện chỉ có Cố Cảo Đình.
Cô còn tưởng rằng là hai người chứ?
Ngày đầu tiên gặp mặt V tiên sinh, V tiên sinh ra tay chính là một trăm vạn, cùng với cô chỉ là bèo nước gặp nhau, sao có thể vô duyên vô cớ giúp đỡ chứ?.
Lúc đó, cô vẫn còn cãi nhau với Cố Cảo Đình.
Thì ra đều là anh, anh luôn ở bên cạnh yên lặng bảo vệ cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...