Hoắc Vi Vũ có loại xúc động muốn khóc, hai mắt hơi nước mông lung.
Tụ hợp thành nước mắt, từ khóe mắt chảy ra.
Anh cảm giác được trên mặt cô ẩm ướt, bờ môi liền dán vào trước mắt cô.
Sâu sắc, thương tiếc, đau lòng.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ chua xót, âm thanh nghẹn ngào hô:
"Cố Cảo Đình."
Anh nâng cằm cô lên, hôn lên môi cô, lưỡi đỏ tiến vào trong miệng, cuốn lấy đầu lưỡi của cô.
Hô hấp ấm áp toàn bộ rơi vào trên mặt cô.
Là cảm giác của anh, hương vị của anh.
Cánh tay anh ôm eo cô, bế cô lên dễ dàng, đặt lên giường.
Hai tay chống hai bên thân thể cô, từ trên cao nhìn xuống.
Cuối cùng Hoắc Vi Vũ cũng thấy rõ khuôn mặt của anh.
Là anh, thật là anh.
Cô còn tưởng là anh chán ghét cô, trong lòng chua xót, cả ngày tâm tình đều rất hậm hực, nhìn thấy anh tới, mới sáng tỏ thông suốt, khóe miệng giương lên:
"Sao anh lại trở về."
"Sợ cô đau lòng." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
"Tôi rất đau lòng, sao anh lại nói trong điện thoại như vậy, tôi còn tưởng là anh hiểu lầm ý của tôi." Hoắc Vi Vũ muốn cười, nhưng cười không nổi, toàn bộ ủy khuất trước đó biến thành nước mắt, lăn xuống.
Ngón tay Cố Cảo Đình lướt nhẹ qua mặt cô, nhìn mắt cô sâu thẳm, trong bóng đêm như dòng suối dưới ánh trăng.
"Có người động tay động chân với điện thoại của tôi, lúc cô gọi cho tôi, tổng thống cũng ở đó." Cố Cảo Đình giải thích nói.
"Cho nên, anh tin tưởng tôi, đúng không?" Hoắc Vi Vũ nhìn anh nói.
"Cô không có lý do để lừa gạt tôi, Lý trung tá với tôi cũng không mấy thân thiết, hắn sẽ không vì tôi mà giết cô, chỉ có khả năng duy nhất chính là, tổng thống cố ý phái hắn đến giết cô, sau đó giá họa cho tôi, tôi tìm người điều tra nhà của hắn, trong vòng một đêm toàn bộ mất tích, làm tôi càng thêm chắc chắn, lời cô nói là sự thật." Cố Cảo Đình lý trí phân tích nói.
Hoắc Vi Vũ ngậm miệng, không để cho mình phát ra âm thanh nghẹn ngào, khóe miệng hơi giương lên.
Cô biết, lấy tài trí thông minh của anh, có thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ?" Hoắc Vi Vũ sờ mặt anh:
"Anh thật quá gầy, sao không ăn nhiều vào chút."
Cố Cảo Đình nắm chặt tay của cô, lưu luyến đầu ngón tay ôn nhu của cô, âm thanh cũng không tự chủ được mềm nhẹ xuống mấy phần:
"Bọn họ nói tôi gầy rất đẹp."
" Đừng như vậy, anh càng đẹp trai tôi càng áp lực, vẫn là mập lên chút đi." Hoắc Vi Vũ bật thốt lên.
Cố Cảo Đình cười.
Đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười rực rỡ như vậy.
Nghe tiếng cười, tâm tình của cô cũng vui lên, cười theo, hai tay ôm eo của anh.
Cố Cảo Đình nhìn cô, đây là lần đầu tiền cô chủ động.
Anh cúi đầu, hôn lên môi cô, bàn tay giữ ở eo của cô, xoay người, Hoắc Vi Vũ liền nằm sấp trên người anh.
Anh không cho cô né tránh, ngăn chặn gáy cô, tiếp tục hôn sâu hơn.
Bàn tay vén vay cô lên, dọc theo lưng quần đi vào, bao phủ lên cặp mông.
Hoắc Vi Vũ nghĩ đến cô vẫn còn đang tới tháng, liền giãy dụa muốn đứng dậy.
Anh không thích cô cự tuyệt, vô cùng không thích, lực đạo trên tay tăng thêm.
"A.." Hoắc Vi Vũ hừ nhẹ một tiếng.
Chỉ như này, cơ bản không thõa mãn được anh đối với cô tưởng niệm cùng khát vọng.
Anh đè ép cái mông của cô đến gần bụng của anh.
Hoắc Vi Vũ cảm giác cái kia của anh thức tỉnh, thấy hơi thở của anh nóng lên mấy phần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...