Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nhìn trung tá Thượng.
Tổng Thống nói, bên cạnh Cố Cảo Đình có người của ông ta,cô không thể hoàn toàn tin tưởng trung tá Thượng.
Nếu như ngay cả trung tá Thượng đều là người của Tổng Thống, vậy tình huống của Cố Cảo Đình thật sự quá nguy hiểm rồi.
Nhan Diệc Hàm kéo trung tá Thượng qua, nói với Hoắc Vi Vũ: "Cô đi gặp anh ta đi, không cần đánh thức tư lệnh."
"Tôi muốn đi mở cửa." Trung tá Thượng đi về phía Hoắc Vi Vũ.
"Lão Thượng, đừng làm bóng đèn nữa." Nhan Diệc Hàm kiềm chế trung tá Thượng.
Trung tá Thượng cắn răng, cảnh cáo Hoắc Vi Vũ nói: "Cô đừng nói bậy trêu chọc tư lệnh tức giận, nếu không tôi giết cô ngay tại chỗ."
Trên lưng Hoắc Vi Vũ chợt lạnh, xông thẳng tới não, tay cũng bởi vì quá lạnh, mà run nhè nhẹ.
Trung tá Thượng nói, đừng nói bậy, là ddang cảnh cáo cô nói về chuyện của Tổng Thống sao?
Hoắc Vi Vũ đẩy ra cửa phòng của Cố Cảo Đình.
Anh, nằm ở trên giường, nhắm mắt lại.
Mấy ngày không thấy, anh đã ốm đi rất nhiều, khuôn mặt càng gầy nhiều hơn.
Trời biết, anh đã trải qua những gì ở nước B.
Nhan Diệc Hàm nói anh đã hơn một tháng không được ngủ ngong một giấc.
Cô không tin anh thông đồng với nước B, muốn toàn thân từ nước B chạy ra, khẳng định phái cố gắng hết sức.
Anh trở về, chính là vì tìm cô.
Mà khi anh, nhìn thấy cô ruồng bỏ anh đi với Lâm Thừa Ân, khẳng định rất khổ sở, bọn họ có thể tưởng tượng đến sự khổ sở của anh.
Cố Cảo Đình ẩn nhẫn sâu đậm, mặc dù đau khổ, nhưng anh cũng không biểu hiện, áp lực, áp lực, áp lực đến ho ra máu.
Trái tim cô như bị ai xiết chặt, giống như một bàn tay, không ngừng bóp chặt, vô số đau đớn.
Biết không?
Lần này cô thật sự không có ruồng bỏ anh.
Suy nghĩ của cô, cô chỉ muốn ở bên cạnh anh.
Hoắc Vi Vũ ngồi ở trên đầu giường của anh, chảy nước mắt nhìn anh, đầu ngón tay sờ qua bờ môi của anh, trên cằm của anh có rất nhiều râu ria.
Đột nhiên, tay cô bị Cố Cảo Đình cầm lấy.
Cố Cảo Đình mở to mắt.
Ánh mắt đỏ bùng của anh nhìn về phía cô, giống như khát máu, giọng nói lạnh lùng: "Ai cho cô vào đây."
"Cố Cảo Đình, tôi không có phản bội anh, tôi chỉ muốn ở cùng anh." Hoắc Vi Vũ giải thích nói.
Cố Cảo Đình hơi ngừng lại, nghi hoặc nhìn người phụ nữ trước mắt, sợ mình nhận lầm người, "Hoắc Vi Vũ?"
Hoắc Vi Vũ vô cùng kích động”Tôi muốn đi tìm anh, nhưng bọn họ không cho tôi đi”.
Tôi gạt Thừa Ân nói tôi không thích anh, khó lắm mới chạy đến trên biển, vẫn bị bọn họ bắt trở lại.
Thừa Ân bị người khác lừa, anh ấy nhốt tôi lại, cố ý cho anh hiểu lầm, anh nhìn thấy không phải là thật sự, Thừa Ân thích đàn ông, anh ấy không thích tôi.
Tôi còn ở đây, sao có thể cùng với anh ta làm chuyện như vậy, anh tin tưởng tôi có được hay không?"
Hoắc Vi Vũ một hơi nói ra tất cả, chính cô cũng không biết mình đang nối gì, nói chuyện có chút lộn xộn.
Cố Cảo Đình thâm sâu nhìn Hoắc Vi Vũ, "Cô muốn ở cùng với tôi? Vì sao còn muốn rời khỏi đảo, tôi nhớ đã từng nói với cô, ở trên đảo chờ tôi trở lại, cô không tin tưởng tôi hay có tính toán khác?"
"Anh vừa đế nước B đã bị bắt, tôi lo lắng ngươi gặp chuyện không may, Tổng Thống tới tìm tôi nói, chỉ cần có tín vật của Giang Khả, thì có thể cứu anh ra, tôi đi tìm trung tá Lý, phát hiện trung tá Lý là người của Tổng Thống, anh cả, anh hai đều đã tắt máy, tôi chỉ có thể tìm Thừa Ân giúp đỡ, tôi biết Thừa Ân không chịu giúp, cho nên lừa gạt anh ấy nói tôi bị anh nhốt lại, tôi muốn tới nước B tìm anh." Hoắc Vi Vũ giải thích nói.
"Cô nói, trung tá Lý là người của Tổng Thống sao? Tín vật của Giang Gỉa ở trên người cô." Cố Cảo Đình nghi ngờ hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...