Hoắc Vi Vũ chạy đến cửa sổ, mới nhớ tới, cửa sổ phòng cô là ở bên trong.
Cô từ cửa đuổi theo ra ngoài, nhìn thấy Cố Cảo Đình bước lên xe.
Trong lòng chua xót giống như dấm trong vại.
Nhưng cô biết, cô không thể giữ anh lại, chỉ có thể để cho anh rời đi.
Xe của Cố Cảo Đình chạy đến sân bay trên đảo, anh nhìn về phía sau xe, Hoắc Vi Vũ đứng ở cửa nhìn theo anh.
Nồng đậm không muốn chảy xuôi theo trong lòng anh.
Anh gọi điện thoại."Trung tá Lý, kêu cô ấy trở về."
Nói xong anh cúp máy.
Trung tá Thượng lo lắng nhìn về phía Cố Cảo Đình, "Tư lệnh, nếu không tôi đi, ngài ở nhà với Hoắc tiểu thư."
"Thủ trưởng hải quân bọn họ chỉ rõ muốn tôi đi, những binh lính kia là người tôi tín nhiệm trong căn cứ, tôi không thể để bọn họ có chuyện gì, đừng nói nữa." Cố Cảo Đình trầm giọng nói, nhắm mắt lại chợp mắt.
Trung tá Lý đi tới trước mặt Hoắc Vi Vũ, gật đầu, cung kính nói; "Tư lệnh phân phó, để tiểu thư trở về."
"Hoắc Vi Vũ, cô lại làm cái quỷ gì, nửa đêm không ngủ được, như là người bị bệnh thần kinh, cô đang diễn trò để được đồng tình sao?" Tử Viện bị tiếng máy bay đánh thức, không vui nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ lười để ý cô ta. Đi về phòng của mình.
Tử Viện duỗi ra chân, muốn vướng chân Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ dừng bước, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tử Viện, "Đừng làm một ít chuyện nhàm chán lại không có ý nghĩa. Tôi không có tâm trạng giỡn với cô."
"Nói giống như tôi muốn giỡn với cô vậy, đúng rồi, Hoắc Vi Vũ, tôi nghe nói, cô không phải con gái ruột của ba cô đúng không?" Tử Viện nở nụ cười, vui sướng khi người gặp họa hỏi.
Đôi mắt Hoắc Vi Vũ chìm xuống, "Là ai nói?"
"Tôi có người bạn quen biết em họ cô, người em họ kia nói cô ta lén đi xét nghiệm AND với cô, kết quả là không có quan hệ máu mủ gì với cô, chuyện này không phải là nói, cô không phải là con ruột của ba cô sao? Thì ra là con hoang." Tử Viện cười càng vui vẻ hơn rồi.
Hoắc Vi Vũ quả thật không hiểu Hoắc Thuần, rõ ràng hại chết ba của cô, vì sao còn có thể sống đúng tình hợp lý như vậy.
Hoắc Vi Vũ đi về phía phòng của cô.
Tử Viện ở phía sau đuổi kịp cô, "Chuyện này rốt cuộc có thật hay không?"
"Thiệt hay giả có quan hệ với cô sao?" giọng của Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.
"Ha ha, vậy cô biết ba ruột của mình là ai không? Sau khi ba cô chết, ba ruột cũng không tới tìm cô, Hoắc Vi Vũ, cô thật đáng thương." Tử Viện lẩm bẩm nói.
Hoắc Vi Vũ đóng cửa lại, ngăn lại giọng nói của Tử Viện.
Tiếng đập cửa vang lên
"Cút." Tâm tình Hoắc Vi Vũ không tốt nói.
"Hoắc tiểu thư, tư lệnh phân phó tôi đưa điện thoại cho cô." Giọng nói của trung tá Lý truyền vào.
Hoắc Vi Vũ mở cửa, "Xin lỗi, tôi tưởng rằng là Tương Tử Viện."
Tương Tử Viện thò đầu ra, "Hoắc Vi Vũ, tính cách của cô thật khác người nha, là đàn ông thì cô mở cửa, là nữ thì cô cho cút, ba cô biết rõ cô như vậy, quả nhiên rất giống mẹ cô, ha ha."
Ánh mắt sắc bén Hoắc Vi Vũ quét qua, thật muốn tát cho cô ta hai bàn tay.
Tương Tử Viện rụt đầu về.
Hoắc Vi Vũ nắm chặt nắm đấm.
Cô vô cùng chán ghét người khác chửi bới ba và mẹ của cô.
"Hoắc tiểu thư không cần tức giận, tư lệnh nói, hòn đảo này là của cô, nếu như những người khác làm cho cô cảm thấy không thoải mái, cô có thể đuổi cô ta đi." Trung tá Lý nhắc nhở.
Tương Tử Viện: "..."
"Lúc nào thì anh Cảo Đình nói như vậy? Hai người có một chân với nhau nên muốn đuổi tôi đi, sợ tôi vạch trần hai người phải không?" Tử Viện lại thò đầu ra, có chút mờ mịt, rất không bình tĩnh nói.
Nhóm dịch: Mèo Xinh
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...