Lý Nghiên Hi nổi giận đùng đùng từ trong phòng đi ra ngoài.
Hoắc Vi Vũ mở bút ghi âm ra.
"Tiểu Vũ, quay lại đi, ba không ép con nữa, đối với ba con quan trọng hơn bất kỳ đều gì.
Một mình con ở bên ngoài, ăn không ngon, ngủ không được thì làm sao bây giờ? Nếu Ngụy Ngạn Khang khi dễ con thì sao?
Ba lo lắng cho con, con ở bên cạnh của ba, ít nhất có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa cho con.
Hôm nay là sinh nhật của con, ba có làm bánh kem mà con thích nhất nè, còn nấu mì trường thọ, phía trên mì trường thọ có một quả trứng thật to luôn. Nhưng bây giờ không có người ăn, ba thật sự làm con thương tâm, xin lỗi con, Tiểu Vũ.
Nếu như con không muốn trở lại, không có tiền thì nói với ba, ngàn vạn lần không cần làm khổ mình.
Một lát ba sẽ đi tìm Nạp Lan Tĩnh Óanh, cô ta sẽ đưa bút ghi âm cho con.
Con nghe được thì hãy trơ về nha."
Hoắc Vi Vũ nghe được tiếng nức nở nghẹn ngào của ba, trong lòng rất đau, giống như có một máy khoan, không ngừng dùi vào trong máu thịt của cô.
Rốt cuộc cô đã làm cái gì, làm cho người ba yêu thương mình thương tâm khổ sở như vậy.
Cô và Ngụy Ngạn Khang rời đi, ba chỉ ở nhà một mình.
Sinh nhật cô, ba chỉ lẻ loi hiu quạnh, hẳn là đáng thương.
"Cốc cốc cốc." trong bút ghi âm vang lên tiếng đập cửa.
Hoắc Vi Vũ hồi phục tinh thần, nắm chặt bút ghi âm.
Biết rõ là Cố Cảo Đình tức chết ba mình, cô vẫn còn muốn tận tai nghe chứng minh đáp án này.
Mặc dù, rất tàn nhẫn.
"Tôi nói nè anh hai, Hoắc Vi Vũ không phải con gái ruột của anh, anh giấu giếm người trong nhà của chúng ta thật khổ nha." Giọng nói của Tần Diệu Ny truyền ra.
Hoắc Vi Vũ kinh ngạc, thì ra không phải Cố Cảo Đình.
Chẳng lẽ ba chết còn có ẩn tình khác.
Cô khẩn trương lên.
"Cô đang nói bậy bạ gì đó, Tiểu Vũ là con gái ruột của tôi." Hoắc Kha Dương xác định nói.
"Anh đừng giả bộ, anh ghi trên hồ sơ của Hoắc Vi Vũ là nhóm A, nhưng Tiểu Thuần nhà tôi đã phát hiện Hoắc Vi Vũ có nhóm máu AB, chị dâu cũng có nhóm máu A, anh cũng là nhóm máu A, sao có thể sinh ra con gái có nhóm máu AB hả?."
"Tiểu Vũ là con gái của tôi và người phụ nữ bên ngoài sinhh ra." Hoắc Kha Dương tức giận nói.
"Thôi đi, anh hai, Tiểu Thuần đã làm kiểm tra AND của anh và Hoắc Vi Vũ, hai người hoàn toàn không có quan hệ ruột thịt." Tần Diệu Ny chanh chua nói.
"Vậy thì thế nào? Tiểu Vũ ở trong lòng tôi, là con gái ruột của tôi, không ai có thể thay đổi điều này."
"Chúng tôi không muốn thay đổi, có điều, nếu phần giám định AND này được công bố, anh đoán, Ngụy Ngạn Khang sẽ cảm thấy Hoắc Vi Vũ thế nào, anh muốn gả Hoắc Vi Vũ cho Cố Cảo Đình, gia đình Cố Cảo Đình cũng sẽ không tiếp nhận cô ta là một đứa con hoang không rõ lai lịch, trong căn nhà này không chứa chấp một người ngoài, tôi thấy ba sẽ đuổi cô ta đi." Tần Diệu Ny lạnh lùng nói.
"Ai cũng không thể đuổi con gái của tôi đi!" Hoắc Kha Dương kích động.
"Anh hai, anh cũng đừng kích động như vậy, chỉ cần anh ký tên tờ giấy ủy nhiệm này, để cho Hoắc Dương làm viện trưởng kế tiếp, chuyện Hoắc Vi Vũ là con hoang, chúng ta sẽ không nói cho ai biết."
"Cút, Tiểu Vũ là con gái của tôi, mấy người ai cũng không thể giở trò, a, a, a." giọng nói của Hoắc kha Dương nghe rất thống khổ.
"Anh hai, anh làm sao vậy?"
"Lão gia, lão gia, Nhị phu nhân, mau đưa lão gia đến bệnh viện, lão gia sắp không xong rồi." Chị Hoàng sốt ruột la lên.
"Tôi còn phải ra ngoài làm tóc, đột nhiên anh ta phát bệnh, không liên quan đến tôi, cô cũng đừng ăn nói bậy bạ, cẩn thận tôi xé nát miệng của cô." Tần Diệu Ny lạnh lùng nói.
"Lão gia, lão gia...."
" Chú Hoắc." giọng nói của Cố Cảo Đình vang lên.
"Cố tiên sinh, bệnh tim của lão gia tái phát." Chị Hoàng lo lắng nói.
"Lập tức báo tin cho bệnh viện quân khu chuẩn bị bác sĩ, y tá, mười phút sau tôi tới." Cố Cảo Đình mệnh lệnh khẩn cấp nói, ôm Hoắc Kha Dương chạy ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...