Hoắc Vi Vũ suy nghĩ thật lâu.
Nếu đưa qua bằng bưu kiện, cô sợ làm mất nó, chiếc nhẫn kia quá quý trọng rồi.
Nếu để cho người của anh tới lấy, da mặt cô cũng không dày như vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui, lúc này, Cố Cảo Đình chỉ có thể ở bệnh viện tĩnh dưỡng, hoặc là ở trong Sơn Trang, cô có thể đi tới chỗ của dì Long, đưa chiếc nhẫn cho dì ấy nhờ dì trả cho Cố Cảo Đình.
Hoắc Vi Vũ đi ra ngoài gọi taxi đến biệt thự Ninh Xuyên của Cố Cảo Đình.
Sau khi nói địa chỉ cho tài xe, thật sự rất buồn ngủ, liền ngủ trên xe rồi.
Không biết qua bao lâu, cô cảm giác được xe nặng trượt một chút, tài xế lái xe mãnh liệt thắng gấp.
Hoắc Vi Vũ mở to mắt, tài xế dừng xe ở bên đường, xuống xe kiểm tra, mắng: "TMD, là ai thiếu đạo đức như vậy."
Hoắc Vi Vũ khó hiểu, cũng xuống xe, nhìn về phía trên mặt đất.
Có người ở trên đường rải một hàng đinh sắt, chỉ cần lái xe không cẩn thận, không có khả năng không trúng chiêu.
"Trên xe của chú có lốp dự phòng để thay không?" Hoắc Vi Vũ tỏ vẻ đồng tình.
"Trên xe tôi chỉ có một lốp xe, mà có hai bánh xe bị bể, xin lỗi, tôi kêu người tới đây sửa, địa chỉ cô nói cách đây không xa, khoảng chùng còn có năm mét, cô đi ngang qua một bờ hồ lập tức có thể đến nơi, nếu không cô tự qua đó đi. Lúc trở lại, có lẽ tôi đã sửa xe xong." Lái xe xin lỗi nói.
"Được, một lát tôi quay lại, phiền chú đợi tôi một lát.” Hoắc Vi Vũ lấy tiền từ trong túi xách ra đưa cho tài xế, cô cầm theo túi xách đi về phía trước.
*
"Hắt xì." Người thiếu đạo đức rải đinh bị hắt xì, xoa xoa mũi, hỏi vệ sĩ bên cạnh: "Cậu nói xem, Cố Cảo Đình có thể trúng thầu hay không?"
Vệ sĩ ghét bỏ nhìn Duật Nghị, "Tôi cảm thấy được, nếu như tư lệnh Cố trúng thầu rồi, biết đinh trên đường là do hoàng tử rải, cái kia hoàng tử nhất định sẽ trúng giải."
"Sao cậu có thể nguyền rủa hoàng tử hả, tôi có nên tìm cơ hội đổi người không?" Chân của Duật Nghị gác lên bàn trà không để ý nói.
Vệ sĩ gật đầu, nghiêm trang nói: "Cần, đổi đi, nhanh lên."
Duật Nghị cầm lấy quả cam, ném đến trên người vệ sĩ, "Nằm mơ, lột vỏ cho tôi."
Vệ sĩ cam chịu số phận lột quả cam.
Dì Long rót một chén trà Long Tĩnh cho Duật Nghị.
"Nè, dì có gọi điện thoại cho Cố Cảo Đình chưa, bổn hoàng tử ở trong nhà chờ anh ta, anh ta còn không qua đây, tôi đã không còn kiên nhẫn đâu." Duật Nghị thúc giục nói.
Dì Long hiền lành cười, "Nếu không, ngài đi trước, sau khi tư lệnh trở lại, tôi gọi điện thoại cho hoàng tử."
Duật Nghị: "..."
Sao cậu ở đâu cũng không được chào đón vậy?.
"Cậu nói xem, tại sao ba ép tôi nhất định phải đi theo Cố Cảo Đình, không biết tôi chán ghét anhh ta lắm sao, còn để cho tôi đi theo anh ta đến quân khu huấn luyện." Duật Nghị hỏi vệ sĩ bên cạnh.
"Tổng thống làm như vậy khẳng định có đạo lý của ngài ấy." Vệ sĩ nói.
"Đạo lý cái rắm. Con của ông ta bắt đi làm lính cho Cố Cảo Đình, có mặt mũi là Cố Cảo Đình, không phải ông ta, ông già lớn tuổi, đầu óc bị hư rồi." Duật Nghị đoạt lấy quả cam trên tay vệ sĩ ném vào trong miệng.
Thật không ý tứ, không bằng cậu đi tìm Cổ Mẫn Tử?
Chuyện gì xảy ra, cả nước kêu Cổ Mẫn Tử, cậu tìm khắp tới đây, nếu không có tìm được anh ta thì phải tìm được vật kia.
Sớm biết như vậy, khi đó cậu không ngủ là được rồi.
*
Cố Cảo Đình lái xe trở lại, rất xa, anh nhìn thấy Hoắc Vi Vũ cà lơ phất phơ đi bên cạnh ven hồ.
Trong mắt đen kịt bắn ra tia sắc bén, đạp chân ga, muốn làm như không thấy chạy qua.
Nhưng hết lần này tới lần khác, lúc tới bên cạnh cô, vẫn là đạp thắng lại.
Hoắc Vi Vũ lại càng hoảng sợ, nhìn về phía xe.
Cố Cảo Đình hạ cửa xe xuống, lạnh lùng nhìn cô, quái gở nói: "Như thế nào, tới tìm tôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...