Đôi mắt Cố Cảo Đình run lên, nhìn về phía cô, thâm trầm gợn sóng từ trong mắt xẹt qua, hòa nhập vào trong mắt đen như mực của anh, trở nên bao la vô bờ.
"Tôi nghe nói, ba của rất nhiều người con gái đều muốn gả con gái cho tôi, hình như trong tiểu khu của cô có mấy chục người." Cố Cảo Đình hời hợt nói.
Hoắc Vi Vũ nghe ra manh mối, dấy lên hi vọng, nhìn vào đôi mắt của anh, "Anh không biết chuyện ba tôi muốn gả tôi cho anh?"
"Cũng không biết, sao vậy?" Cố Cảo Đình mắt nhìn xuống cô hỏi.
"Cố Cảo Đình, anh không nên gạt tôi, tôi ghét nhất bị lừa gạt, nếu như anh gạt tôi, tôi sẽ không tha thứ cho anh." Hoắc Vi Vũ thận trọng nói.
"Ừ." Cố Cảo Đình lên tiếng.
Hoắc Vi Vũ thở dài một hơi, nhưng trong lòng đã sớm mãnh liệt bành trướng, đánh thẳng vào đại não.
Cố Cảo Đình hoàn toàn không có chuẩn bị kết hôn với cô.
Anh hoàn toàn không có bức ba của cô.
Ba của cô chết không có liên quan đến anh.
Nếu như lúc trước anh thật sự muốn cô, cho dù cô bay đến nước ngoài, cũng không trốn thoát lòng bàn tay của anh, đúng không?
Chuyện năm đó, khẳng định còn có hiểu lầm.
Cô nhón chân lên, cầm chặt cánh tay của anh, lấy cơ thể anh làm điểm chống đỡ, dâng lên đôi môi đỏ mọng của mình.
Tim của Cố Cảo Đình đập nhanh hơn, trong mắt xẹt qua chút gợn sóng.
Bây giờ thật vất vả mới có thể ở chung với cô như vậy.
Loại hạnh phúc này giống như trộm trở về.
Anh không muốn mất cô, dù có một chút khả năng, cũng không thể.
Cố Cảo Đình ôm eo của cô, có chút nâng người cô lên, lưỡi đỏ vói vào trong miệng của cô, hút lấy vẻ đẹp của cô, làm cho nụ hôn này sâu hơn.
Cảm giác cô chủ động vô cùng tốt đẹp, cùng quấn quanh với anh, tác động qua lại, mỗi một cái, đều bị anh muốn ngừng mà không được.
Anh thật muốn nuốt cô vào trong bụng.
Hơi thở của Hoắc Vi Vũ cũng dần dần không ổn định.
Nụ hôn của anh dọc theo môi của cô đến cổ của cô.
"Ưm." cô mềm mại quyến rũ kêu ra tiếng, vô cùng dễ nghe, uyển chuyển.
Nghe ở bên tai của anh, đủ để hòa tan trái tim lạnh giá của anh, biến thành dịu dàng ấm áp.
"Muốn?" Cố Cảo Đình không đàng hoàng hỏi.
Trong đôi mắt đen kịt đều là hình ảnh quyến rũ của cô.
Anh vô cùng thích cô bây giờ.
Hoắc Vi Vũ bị anh nói trúng, rất xấu hổ, cắn nhẹ lên môi anh."Em để lại ký hiệu của e trên người anh, về sau này anh sẽ là người của em."
Khóe môi Cố Cảo Đình hơi gợi lên, "Khi nào thì không phải hả?"
Trái tim của Hoắc Vi Vũ như bị vật gì đó mạnh mẽ đụng vào.
Đầu của anh như có như không xẹt qua cằm cô, rất ngứa.
Ngực buông lỏng.
Run rẩy làm cho hai chân cô như muốn nhũn ra, cô giơ tay ôm cổ của anh.
Tư thế này, quá thẹn thùng, giống như cô rất muốn,
Trên mặt Hoắc Vi Vũ đỏ bừng.
Anh nhìn về phía cô, bàn tay đặt ở trên ngực cô, ý vị thâm trường nói: "Anh cũng đã đặt ký hiệu của anh lên người em, sau này anh sẽ là người của em, em cũng là người của anh, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng không thể rời khỏi anh, biết không?"
Anh thật cường thế.
Trong bụng của Hoắc Vi Vũ ọt ọt ọt ọt vang lên.
Tâm tình tốt một chút, bụng liền đói.
Cô nhìn về phía nồi đồ ăn trên bếp.
Đồ ăn bên trong sớm đã hâm xong rồi, chẳng qua không đành lòng quấy rầy bọn họ ấm áp, yên lặng bốc hơi nóng, tăng thêm kiều diễm giữa bọn họ.
Cố Cảo Đình nhìn cô không chịu nói, ánh mắt ảm đạm xuống.
Khi nào cô mới có thể là của anh đây?
"Đi ra ngoài đi, anh bưng đồ ăn ra cho." Cố Cảo Đình bất đắc dĩ nói.
"Em xới cơm." Hoắc Vi Vũ mở ra tủ bát, từ bên trong lấy ra hai cái chén, bới cơm, đặt ở trên bàn cơm.
Tỉnh táo lại, đột nhiên cô nghĩ đến một chuyện vô cùng quan trọng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...