Cố Cảo Đình đẩy cửa phòng vệ sinh ra.
Liền thấy đầu tóc cô rối bời, lược còn đang kẹt trong tóc, mắt hơi đỏ.
"Cô đang chải đầu, hay là đánh trận vậy?" Cố Cảo Đình lại gần cô.
"Hôm qua mất ngủ." Hoắc Vi Vũ giật lược xuống, lại làm đau da đầu.
Anh cầm lược trong tay cô, kiên nhẫn, từng chút từng chút chải tóc cho cô.
Không đau tí nào.
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Anh cao hơn cô, hơi thở đều phả vào mặt của cô.
Cô thật không nghĩ tới, bình thường vừa anh tuấn vừa lãnh khốc, cẩn thận tỉ mỉ Cố Cảo Đình, còn có một mặt ôn nhu như vậy.
Cố Cảo Đình, anh còn có bao nhiêu ưu điểm mà cô không biết nữa.
Kỳ thật, cô rất muốn ở bên cạnh anh.
Cố Cảo Đình nhìn cô.
Ánh mắt chăm chú của cô bị anh bắt được.
Hoắc Vi Vũ chột dạ, dời đề tài hỏi:
"Minh Nặc qua giai đoạn nguy hiểm chưa?"
Ánh mắt của Cố Cảo Đình trầm xuống:
"Vẫn còn đang hôn mê, có thể sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại được."
"Té một cái, sao lại nghiêm trọng như vậy?" Hoắc Vi Vũ lo lắng.
"Lúc kiểm tra, tất cả đều bình thường, bác sĩ nói là cậu ta không chịu tĩnh, cần phải theo dõi một chút." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Cô nghe Thượng trung tá nói qua, ba của Minh Nặc vì cứu Cố Cảo Đình nên mới hi sinh.
Cô cũng không biết phải an ủi thế nào, nhón chân lên, như chuồn chuồn lướt chạm vào môi anh một cái.
Lưng Cố Cảo Đình cứng đờ.
Nụ hôn này, cơ bản không thể thỏa mãn anh.
Cố Cảo Đình nâng gáy cô lên.
Răng khẽ cắn môi của cô, cũng không làm cô bị thương, lưỡi đỏ liếm chổ bị anh cắn, vô cùng gợi cảm cùng ái muội.
Hoắc Vi Vũ từ từ đáp lại anh, đụng vào đầu lưỡi của anh.
Anh tiến vào trong miệng cô, hấp thụ mùi thơm ngát của cô.
Hô hấp, ngày càng gấp rút.
Bàn tay, nắm chặt mông của cô ép đến gần anh.
Hoắc Vi Vũ cảm giác được cái kia phình lên.
Trong đầu hiện ra một hình ảnh đỏ mặt.
Miệng đắng lưỡi khô.
Tim đập bình bịch bình bịch, như đang nhảy múa.
Anh nâng cô lên bồn rửa tay.
Nước lạnh bên trong làm Hoắc Vi Vũ bừng tỉnh lại.
Cố Cảo Đình cũng gần cởi quần lót của cô ra rồi.
Cô nắm chặt tay anh, nhảy xuống, chống lại đôi mắt đầy mê muội của anh.
"Tối nay." Hoắc Vi Vũ ngượng ngùng nói.
Lâm Thừa Ân còn đang chờ cô đấy.
Dựa theo tính tình của Lâm Thừa Ân, chờ một hồi không thấy cô, nhất định sẽ xông vào.
Tránh tình trạng anh ta xung đột với Cố Cảo Đình.
Hôm nay không thể làm chuyện này.
Cố Cảo Đình hắng giọng một cái, nhìn bờ môi hồng nhuận của cô:
"Tối nay, chỉ tối hôm nay thôi sao?"
"Hứ." Hoắc Vi Vũ lên tiếng, đỏ mặt đi ra ngoài.
Cố Cảo Đình nở nụ cười.
Nếu cô đã nói tối nay, anh cũng không vội.
"Lát nữa đi theo tôi đến chỗ này." Cố Cảo Đình đi theo cô nói.
Cô không thể đi được.
Thật xin lỗi, Cố Cảo Đình.
"Hôm nay không thể, tôi muốn đi cắt tóc."
Cố Cảo Đình nghĩ một chút:
"Cũng được."
Anh nhìn về phía tay của cô, đồng tử co lại:
"Nhẫn đâu?"
Hoắc Vi Vũ không kịp suy nghĩ, nắm chặt tay anh, đặt lên vị trí tim:
"Ở đây."
"Tại sao không đeo vào?" Cố Cảo Đình truy vấn.
"Quá quý giá, tôi không muốn trở thành mục tiêu của bọn cướp." Hoắc Vi Vũ chột dạ giải thích.
Cố Cảo Đình có chút không vui, nhưng nhìn cô vẫn mang bên người, chứng minh trong lòng cô có anh.
Ánh mắt của anh hơi dịu lại:
"Lần này bỏ qua, nếu không mang theo, sẽ cho cô không nhìn thấy mặt trời ngày mai."
"Biết rồi."
Anh nhìn cô ngoang như vậy, cúi người, nói bên tai cô:
"Vừa rồi không nghe lời, tôi phải trừng phạt cô sao đây?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...