Hoắc Vi Vũ ngồi lên giường, chân rất lạnh, rúc vào trong chăn.
Cô không thể ích kỷ như vậy, bời vì muốn có tình yêu, mà không để ý đến sinh mệnh của người khác.
"Cố Cảo Đình, tôi mới vừa vào tòa án quân sự, ra cũng chưa được quá lâu, như vậy có chút gấp rồi." Hoắc Vi Vũ nhẹ nói.
"Cô lo lắng ông của tôi sẽ không đồng ý sao?" Cố Cảo Đình suy đoán hỏi.
"Ông ấy luôn hi vọng anh tìm được một người phụ nữ tốt nhất, hoàn mỹ nhất." Hoắc Vi Vũ giải thích nói.
"Yên tâm, nếu ông phản đối, tôi vẫn cưới cô, tôi không phải là người dựa vào hơi thở của gia gia mới sống được." Cố Cảo Đình cuồng vọng nói.
Trong mắt Hoắc Vi Vũ có chút ẩm ướt, lông mi khẽ run, khóe miệng hơi hơi dương lên.
Nhớ ngày đó, Nạp Lan Tĩnh Oánh phản đối Ngụy Ngạn Khang yêu cô.
Ngụy Ngạn Khang kéo dài đến bảy năm, cũng không thể cưới cô.
Bây giờ cô có một loại cảm giác như cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc.
Đau lòng, chua xót.
Anh càng tốt, cô càng không nỡ bỏ được.
Hai tay nắm chặt lại.
Tàn nhẫn nói ra.
"Cố Cảo Đình, cho tôi một chút thời gian được không? Ngày mai tôi muốn yên tĩnh ở một mình." Hoắc Vi Vũ nhẹ nói.
Bên kia Cố Cảo Đình trầm mặc.
Anh cũng không muốn ép buộc cô, tránh làm cô sợ hãi.
"Hôm nay nghỉ ngơi sớm chút, ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Hoắc Vi Vũ cúp điện thoại.
Hôm nay suy nghĩ quá nhiều, ngủ cũng không an ổn.
Thật vất vả, hơn bốn giờ sáng mới ngủ thiếp đi.
Hơn chín giờ, Lâm Thừa Ân gọi điện thoại tới.
Hoắc Vi Vũ mệt mỏi, cầm điện thoại lên:
"Tốt nhất là anh nên có chuyện gấp."
"Tiểu Vũ, em bị cầm tù sao?" Lâm Thừa Ân lo lắng nói.
"Tù cái lông, đang mộng thấy Chu Công đây." Hoắc Vi Vũ bực bội.
"Anh ở trước cửa, ra mở cửa đi." Lâm Thừa Ân nói xong, cúp máy.
Hoắc Vi Vũ đá chăn ra, ngồi dậy, buồn bực gãi gãi đầu.
Đầu như ổ gà, oán hận mở cửa.
Cửa mở ra, ngoại trừ Lâm Thừa Ân ra, còn có hai quân nhân mặc quân trang, trong tay cầm súng ống.
Hoắc Vi Vũ đang say ke lập tức hoảng sợ tỉnh táo lại.
"Các người là ai vậy?" Hoắc Vi Vũ nghi ngờ hỏi.
"Tư lệnh phân phó chúng tôi phải bảo vệ phu nhân an toàn." Một người mặt không đổi sắc nói.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ run rẩy.
Cố Cảo Đình phái hai người này đến lúc nào vậy, cô cũng không biết.
Trong mắt Lâm Thừa Ân lộ ra hung quang, chán ghét liếc mấy binh lính một chút, cả giận nói:
"Anh ta muốn tầm tù em."
"Cầm tù là không cho ra vào, anh ta không có làm vậy đâu." Hoắc Vi Vũ không muốn Lâm Thừa Ân hiểu lầm Cố Cảo Đình.
"Anh mang theo quần áo cho em nè." Lâm Thừa Ân muốn đi vào.
Liền bị một trong hai người binh lính cản lại.
Binh lính lạnh lùng nói:
"Tư lệnh ra lệnh, trừ ngài ra, phàm lá giống đực, đều không được vào."
Hoắc Vi Vũ: "..."
Mới sáng sớm, Cố Cảo Đình phái binh lính đến làm chuyện khôi hài sao?
"Cút." Lâm Thừa Ân tức giận.
Hoắc Vi Vũ không muốn bọn họ xung đột:
"Thừa Ân, anh về trước đi, lát nữa em sẽ gọi cho anh."
Lâm Thừa Ân không hiểu nhìn Hoắc Vi Vũ.
Cô nhíu mày, cằm hướng về phía thang máy, ra hiệu cho anh đi trước.
Lâm Thừa Ân hiểu được ý của Hoắc Vi Vũ, đi vào thang máy.
Hoắc Vi Vũ đóng cửa lại, đi vào nhà vệ sinh.
Nhìn thấy bản thân mình trong gương thì giật mình.
Mặt mày xanh xao, quần thâm thật đậm ở trên mắt.
Không biết, còn tưởng là gấu trúc thành tinh sau khi giảm béo.
Cô nhanh chóng đánh răng rửa mặt, chải đầu buộc tóc.
"Tư lệnh." Âm thanh hùng hậu ngoài cửa vang lên.
Hoắc Vi Vũ hoảng hốt, lược dính vào tóc.
Đau khiến cô muốn khóc.
Cố Cảo Đình đẩy cửa phòng vệ sinh ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...