Cô đợi anh ba ngày, 72 tiếng, giống như một đứa ngốc, nhìn qua cửa.
Một lần một lần nói với chính mình, Cố Cảo Đình sẽ không từ bỏ cô.
Kết quả, anh cùng người ta chung một chiến tuyến, đâm một nhát vào ngực của cô.
Bây giờ cô đi ra, bị phán vô tội, anh lại tới trêu chọc cô làm gì.
"Thả tôi ra." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.
"Giận tôi hả?" Cố Cảo Đình hỏi ngược lại.
Tức giận?
Cô, không thể thay đổi quan điểm của người khác, cũng không thể quyết định hành động của người khác.
Không tức giận, chỉ là cảm thấy thất vọng.
"Anh chưa đủ tư cách làm tôi tức giận." Hoắc Vi Vũ quật cường nói ra.
Vành mắt hơi đỏ lên, bán rẻ chính mình.
Cố Cảo Đình cúi đầu cắn môi cô, cũng không mạnh lắm.
"Thật muốn cắn chết cô cho rồi." Cố Cảo Đình bất đắc dĩ nói.
Hoắc Vi Vũ hít mũi một cái.
Anh còn cảm thấy ngược cô chưa đủ sao?
"Anh cắn đi, cắn chết tôi đi, không phải anh rất lợi hại sao? Lật tay làm mây úp tay làm mưa, tùy ý đùa bỡn tâm của người khác." Hoắc Vi Vũ lên án nói.
Giọng nói của Cố Cảo Đình mềm nhẹ hơn mấy phần, hỏi ngược lại:
"Đùa bỡn tâm của cô sao?"
"Anh nằm mơ." Hoắc Vi Vũ không cần suy nghĩ nói.
Cố Cảo Đình cúi người hôn cô.
Cô dùng hết lực bình sinh, đẩy anh ra.
Đột nhiên anh nắm chặt hai cổ tay cô, đặt sau lưng cô.
Thân thể ép đến gần.
Ngực chạm ngực.
Hơi thở nam tính bao phủ.
Hoắc Vi Vũ giãy dụa, phẫn hận nhìn anh.
Cố Cảo Đình thở dài một hơi:
"Vẫn là lúc trên giường cô đáng yêu hơn."
Mặt Hoắc Vi Vũ đỏ lên.
Anh nói câu này quá mức mập mờ, sẽ làm người khác hiểu lầm, người không biết, còn tưởng cô và anh đã lên giường với nhau.
"Trên giường ai đáng yêu chứ." Hoắc Vi Vũ phản bác, lắc lắc chính mình.
Cố Cảo Đình nhớ tới lời nói lúc cô trên giường, khóe miệng hơi hơi giương lên:
"Không phải nói thích tôi sao?"
Tim Hoắc Vi Vũ run rẩy lợi hại, mở to mắt nhìn anh.
Cô cho là câu nói kia cô nói trong mơ.
Thì ra là thật.
Cô lúng túng muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
Đối với người tổn thươnng mình lại nói thích, đây không phải là không có tự trọng sao?
Hoắc Vi Vũ ngụy biện nói:
"Lời nó lúc sốt cao sao có thể xem là thật, tôi còn không biết mình là ai nữa mà, bây giờ tốt rồi, tôi không thích anh!"
Đột nhiên đôi mắt Cố Cảo Đình lạnh lẽo:
"Không thích tôi, vậy thích ai, nói xem."
Cô nghiêng đầu.
Nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cố Cảo Đình kéo mặt cô lại, khiến cho cô đối diện anh.
Bốn mắt nhìn nhau, mùi thuốc súng nồng nặc.
Thượng trung tá nhìn tình hình qua kính xe, đằng đằng sát khí.
Anh cảm thấy trong lòng anh như đang đi cáp treo, lúc cao lúc thấp, tâm lao lực quá độ.
Tiếp tục như vậy nữa, Tư lệnh không điên, anh cũng điên mất.
"Hoắc tiểu thư, tôi van cô, nói chuyện tốt một chút, cô đừng nghĩ Tư lệnh bỏ rơi cô nha! Vì cứu cô, Tư lệnh xém chút đánh nhau với Mai tướng quân, lần trước tất cả binh lính đều bị bắn bị thương. Tổng thống phải ra mặt can thiệp. Cuối cùng, vì an toàn và danh dự của cô, Tư lệnh mới bất đắc dĩ gửi cô cho tổng thống. Cô cũng đừng trách Tư lệnh không đi thăm cô. Lúc cô hôn mê bất tĩnh, không rõ tình hình. Tư lệnh cùng tổng thống hiệp lực, lúc cô ra tòa lắp máy phát hiện nói dối lên người cô. Không đi thăm cô, là sợ người ta lên án, nghi ngờ kết quả của máy phát hiện nói dối."
"Cô xem, Tư lệnh rất dụng tâm lương khổ, ngoan một chút đi, đừng để Tư lệnh lo lắng." Thượng trung tá nói một mạch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...