Trên xe
Cố Cảo Đình băng bó vết thương trên trán Hoắc Vi Vũ.
Đầu của cô vô cùng nóng, môi run lên.
Cố Cảo Đình đau lòng, sợ nhất cô bị bệnh, lại không chịu uống thuốc, ngang ngược muốn chết.
Anh gọi điện thoại ra lệnh cho Nhan Diệc Hàm nói: "Lập tức đến Sơn Trang chờ đó, Hoắc Vi Vũ phát sốt, hẳn là kinh hách quá độ hơn nữa gặp mưa nên bị cảm lạnh, chuẩn bị thuốc."
"Được rồi, tôi lập tức đến ngay. Còn có, nếu cô ấy giật giật, trên xe của anh nếu có cồn tiêu độc thì lấy khăn tay nhúng vào rồi, lau mình cho cô ấy, trán, còn có trong lòng bàn tay." Nhan Diệc Hàm nhắc nhở.
"Biết." Cố Cảo Đình cúp máy.
Lần trước Hoắc Vi Vũ có mua cồn tiêu độc cho anh, anh còn để trong hộp.
Anh lấy cồn tiêu độc ra, nhìn về phía trung tá Thượng, ra lệnh: "Không cho phép quay đầu, không cho phép nhìn lén, liếc mắt một cái cũng không được, nếu không anh không cần đôi mắt nữa."
Trung tá Thượng: "..."
Anh ta không muốn nhìn lén, người phụ nữ của tư lệnh, anh ta dám nhìn lén sao?
Dù sao cũng không cần liếc nhìn là được.
Trung tá Thượng nói với bản thân.
Anh ta xốc lại tinh thần, nhìn về phía trước, tròng mắt cũng không dám động.
Cố Cảo Đình kéo lại cửa kính xe, cầm chai cồn đổ vào trên khăn tay, lau trán của cô, trong lòng bàn tay.
Vói vào trong váy của cô.
Từ xương quai xanh bắt đầu chà lau đi xuống.
Cồn lạnh lẽo để cho Hoắc Vi Vũ có chút cảm giác.
"Um." Cô khẽ hừ một tiếng, lông mi không an ổn run rẩy.
Trong mơ màng cầm tay của anh.
"Tiểu Vũ, đừng sợ, anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì." Cố Cảo Đình hứa hẹn nói.
Dường như Hoắc Vi Vũ nghe được giọng nói của anh, buông lỏng tay ra, ngủ yên ổn một chút.
Anh từ từ chà lau đi xuống.
Đi qua ngực cô, về phía bên phải.
Ngón tay không cẩn thận đụng tới nơi mềm mại trên ngực cô.
Cơ thể của Cố Cảo Đình căng thẳng, hầu kết gợi cảm lăn lộn.
Đàn ông, đều có có thị giác và xúc giác của động vật bậc cao.
Anh đối với cô, vẫn không có một chút sức chống cự.
Cô quả thật là yêu tinh ông trời phái tới hành hạ anh.
Từ cơ thể, đến tình cảm, đến ý chí.
Bách chiến bách thắng như Cố Cảo Đình, đã sớm tan rã quân lính ở trước mặt cô.
Điện thoại vang lên
Cố Cảo Đình rút tay ra, nhìn số hiển thị là Tổng Thống, trong mắt đen kịt hiện lên một ánh sáng lạnh lùng, nhận nghe.
"Cảo Đình, Mai tướng quân nói ở hiện trường đã bắt được người phụ nữ Giang Khả thề chết bảo vệ, tín vật có thể ở trên cơ thể cô ta hay không?" Tổng Thống sốt ruột hỏi.
Bây giờ quan hệ của bọn họ và G quốc vô cùng không ổn định.
Cố Cảo Đình lại không chịu đám hỏi, tín vật có được tìm đến hay không, đã là chuyện lửa sém lông mày.
"Cô ấy không phải là người phụ nữ của Giang Khả, chuyện này không có liên quan gì tới cô ấy." Cố Cảo Đình xác định nói.
"Nhưng Mai tướng quân bên kia rất xác định, tôi nhận được tin tức, tín vật chính là ở trên người Giang Khả." Tổng Thống hòa nhã nói.
"Vậy thì tìm trên người Giang Khả! Bây giờ tôi có việc, cúp máy trước." Cố Cảo Đình không để ý cúp máy.
Trung tá Thượng có chút lo lắng, thật cẩn thận hỏi: "Tư lệnh, ngài nói, vì sao Giang Khả muốn cứu Hoắc tiểu thư? Đó là lấy mạng đổi mạng, nói thật, trong tình cảnh này, tôi cũng không quá tin tưởng Hoắc tiểu thư và Giang Khả không có quan hệ."
"Cô ấy nói không liên quan là không liên quan!" Cố Cảo Đình trầm giọng nói, ánh mắt sắc bén nhìn về phía trung tá Thượng.
Trung tá Thượng không dám nói thêm nữa.
Ánh mắt thâm thúy của Cố Cảo Đình nhìn về phía trước.
Sĩ quan Ngô bên kia tìm được xe có biển số D7S110, nhưng không có tìm được người bịt mặt.
Đối phương rất có kinh nghiệm tác chiến, hơn nữa, có lối suy nghĩ ti mỉ, kế hoạch chu đáo.
Đây không phải chuyện mà tên trộm bình thường sẽ làm.
Bọn họ tới phòng của Tiểu Vũ tìm cái gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...