Phùng Tri Dao sắc mặt trắng xanh, sợ hãi mà căm hận trừng mắt Hoắc Vi Vũ, “cô rốt cuộc là ai? Cô và Giang Khả là quan hệ gì?”
“Rất không đúng dịp, ngày đó tôi lạc đường, vừa vặn đi qua, bởi vì thấy cô quen mặt, liền đi theo cô, không nghĩ tới chụp được tấm ảnh kinh khủng như vậy, bất quá cô yên tâm, chỉ cần cô không bức Cố Cảo Đình, tôi sẽ không lấy ra đưa cho Cố Cảo Đình xem. Nếu cho anh xem, tôi đã sớm cho.” Hoắc Vi Vũ cụp xuống đôi mắt nói, gió lạnh từng trận.
Phùng Tri Dao nhìn kỹ Hoắc Vi Vũ.
Cô đem gậy gỗ chính mình nhét vào, chuyện này không có người biết, Cố Cảo Đình chưa từng hoài nghi.
Trước mắt người phụ nữ này khẳng định chính mình chụp được, mới có thể chắc ăn như vậy.
“Tôi và cô không oán không thù, vì cái gì cô muốn hại tôi?” Phùng Tri Dao trong mắt chứa chan nước mắt, nhu nhược động lòng người chất vấn.
“Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, cái lý do này, đủ chưa?” Hoắc Vi Vũ kéo kéo khóe miệng, vạn phần lãnh đạm.
Phùng Tri Dao nắm chặt nắm tay, đi tới ngoài cửa.
Hoắc Vi Vũ cũng không quay đầu lại, giọng lạnh lùng nói: “Đừng quên nói cho bạn cô, chuyện của cô, không cần anh nhúng tay, nếu không……”
Hoắc Vi Vũ liếc xéo hướng cô, “Tôi liền phải nhúng tay.”
Phùng Tri Dao ngoái đầu nhìn lại, nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, lại nhìn thoáng qua Y Phương Phương.
Biến mất ở trong tầm mắt bọn họ.
“chị em tốt, cô không cần giúp tôi.” Y Phương Phương lắc lắc bả vai Hoắc Vi Vũ cảm tạ nói.
“Tôi không phải vì giúp cô.” Hoắc Vi Vũ thẳng thắn thành khẩn,mắt đen nhánh hiện lên một tia hắc ám.
Cố Cảo Đình bảo hộ người phụ nữ anh yêu, như vậy, cô tới bảo hộ anh.
“Ách…… cô có thể không cần thành thật như vậy, tôi muốn có cơ hội mời cô ăn cơm đều không có.” Y Phương Phương mất mát nói.
Hoắc Vi Vũ hơi hơi mỉm cười, “Tôi mời cô cũng vậy.”
“Đúng rồi, cô nói chụp hình là chuyện như thế nào?” Y Phương Phương thẳng thắn hỏi.
“Tôi lừa cô ta, nếu có, không còn sớm đưa ra sao?” Hoắc Vi Vũ kéo ghế dựa ra ngồi xuống.
Y Phương Phương giơ một ngón tay cái với Hoắc Vi Vũ.
Nếu cô trở về lừa Sở Thanh Vân rằng cô chụp được hình anh và Phùng Tri Dao, nói không chừng, cũng có một kết quả tốt.
*
Cơm nước xong, Hoắc Vi Vũ trở về, Y Phương Phương ghi lại số di động của cô.
Cô xem Y Phương Phương không phải người xấu, liền cho.
Vào thang máy, cô ngẩn người nhìn thấy Cố Cảo Đình đứng ở tầng trệt.
Cũng không biết anh thế nào?
Cô nhớ tới anh.
Chính là, không phải anh đang chờ đợi người kia, đi, cũng chỉ làm anh sinh khí.
Thôi.
Hoắc Vi Vũ ấn nút về nhà tầng trệt.
Vừa ra khỏi cửa, liền thấy được…… Minh Nặc.
“em làm sao đến được nơi này?” Hoắc Vi Vũ kinh ngạc hỏi.
đứa nhỏ so với trước kia càng gầy, trên mặt in rõ ràng dấu ngón tay, trên cổ, cánh tay đều có vết bầm.
“Ai đánh em?” Hoắc Vi Vũ ngồi xổm xuống, lo lắng hỏi.
đôi mắt đứa nhỏ đỏ hồng, nhìn Hoắc Vi Vũ, “em có thể ở chỗ của chị không?”
Hoắc Vi Vũ thấy nó đáng thương tội nghiệp, nhớ tới khi mình còn nhỏ, có lòng thương hại, “Tôi nói với V tiên sinh một tiếng, nếu không bọn họ lo lắng.”
Minh Nặc khẩn trương cầm tay Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ nheo lại đôi mắt, truy vấn nói: “Là anh ta đánh?”
Minh Nặc lắc đầu, “chị nói với anh ta, anh ta cũng chỉ đem em về cô nhi viện, em không muốn trở về, chị, chị thu dưỡng em được không? Khi em trưởng thành sẽ nuôi dưỡng chị, cũng có thể cưới chị, bọn họ đều nói sau khi em lớn lên sẽ rất tuấn tú.”
đứa nhỏ nói thực chân thành, chân thành, làm Hoắc Vi Vũ cảm thấy chua xót.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...