"Trong lòng anh có ai, không phải trong lòng anh rõ ràng nhất sao, anh hỏi tôi làm gì." Hoắc Vi Vũ tức giận nói.
"Rất tốt." Cố Cảo Đình xùy cười một tiếng, trong mắt đen kịt, đã mất đi tất cả độ ấm, chỉ còn lại lạnh như băng.
"Hoắc Vi Vũ, cô GAMEOVER rồi." Cố Cảo Đình nói xong, anh xoay người, bước nhanh như sao băng, không có chút nào lưu luyến, đi về phía cửa bệnh viện.
Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm bóng lưng dứt khoát của anh, rũ mắt xuống.
Hoắc Vi Vũ, cô làm rất tốt.
Nếu như không có kết quả, không phải duy nhất, cũng đừng có bắt đầu.
Chất lỏng ấm áp từ trong lỗ mũi chảy ra, cô cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm, cô ngất xỉu.
Tỉnh lại, đã là ngày hôm sau rồi.
Trong đầu cô phản ứng đầu tiên là tình huống của Lâm Thừa Ân.
Cô mãnh liệt ngồi dậy, nhìn thấy Thẩm Mặc Thần và Giang Nam Phong, lo lắng hỏi: "Anh hai, Thừa Ân đâu?"
"Cậu ta không có việc gì." Thẩm Mặc Thần trầm giọng nói.
"Làm sao có thể không có việc gì, em nhìn thấy anh ấy phun ra máu, còn bị sốc đưa vào phòng cấp cứu, em muốn đi nhìn anh ấy." Hoắc Vi Vũ vén chăn lên, muốn rút kim tiêm trên tay.
Thẩm Mặc Thần cầm cổ tay của cô, "Cậu ta bị đụng gãy hai cây xương sườn, trầy da dập phổi, mới bị ói ra máu, bây giờ không sao."
"Không được, em nhìn thấy anh ấy mới yên tâm. Anh ấy ở phòng nào?" Hoắc Vi Vũ gấp gáp hỏi.
Thẩm Mặc Thần bất đắc dĩ, bấm cuộc gọi video tới số điện thoại của Lâm Thừa Ân, đưa di động cho Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ nhìn thấy Lâm Thừa Ân mặc quần áo bệnh nhân, lúc này mới yên lòng lại.
Thay vào đó chính là một lửa giận.
"Hi, Tiểu Ngũ. Quần áo này của anh có đẹp không." Lâm Thừa Ân mỉm cười nói.
"Đừng gọi em Tiểu Ngũ, bây giờ em là Tiểu Tứ." Hoắc Vi Vũ quái gở nói.
"Tại sao là Tiểu Tứ hả? Bác sĩ nói em bị chấn động não rất nhỏ, đầu óc em bị hư hả." Lâm Thừa Ân lo lắng hỏi.
Khóe miệng Hoắc Vi Vũ giật giật, ánh mắt hơi lạnh, "Anh chết, chẳng phải em sẽ vinh quang ngồi lên vị trí tiểu Tứ sao "
Lâm Thừa Ân: "..."
"Anh lái xe nhanh như vậy, sao không đến Syria tránh bom đi?" Hoắc Vi Vũ châm chọc nói.
Lâm Thừa Ân: "..."
Nói xong, Hoắc Vi Vũ cúp máy, đưa di động trả lại cho Thẩm Mặc Thần, ngã xuống giường.
Bây giờ trong lòng còn sợ hãi.
Ba người bọn họ, thiếu chút nữa đều chết hết.
"Là Cố Cảo Đình đưa hai người tới bệnh viện! Anh ta đã trả hết tất cả tiền thuốc men và viện phí cho hai người." Thẩm Mặc Thần nói.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ run rẩy.
Sau khi cô hôn mê, anh cũng không có trực tiếp rời khỏi.
Trong đầu nhớ tới câu nói cuối cùng kia của Cố Cảo Đình: Hoắc Vi Vũ, cô gameover rồi.
Lòng của cô lại càng đau đớn.
Không muốn suy nghĩ tiếp, như vậy liền sẽ không cảm thấy khổ sở.
"Anh hai, giúp em trả tiền cho anh ta được không?" Hoắc Vi Vũ mở miệng nói.
"Kỳ thật, Cố Cảo Đình người này bình tĩnh, ổn trọng, có ý thức trách nhiệm rất mạnh mẽ, em gả cho anh ta, chưa hẳn sẽ không hạnh phúc." Thẩm Mặc Thần khuyên nhủ.
Hoắc Vi Vũ cúi thấp đầu, nói khẽ: "Bây giờ em đã từ trong bóng ma Ngụy Ngạn Khang chạy ra, em có thể lựa chọn cuộc sống em muốn, em không muốn sống trong thù hận và oán niệm."
Thẩm Mặc Thần sâu thẳm nhìn cô, như có chút suy nghĩ.
Hoắc Vi Vũ cho rằng Thẩm Mặc Thần không đồng ý, còn nói thêm: " Bây giờ Cố Cảo Đình cũng không muốn cưới em, em cảm thấy đề anh ta giúp em hả giận, không bằng để cho em có cuộc sống mới, có lẽ, em sẽ sống rất tốt, em muốn bương xuống, buông tha cho tất cả ân ân oán oán, một lần nữa có cuộc sống bình yên và giản dị."
"Em nghĩ kỹ rồi sao, bỏ lỡ cơ hội lần này, em và Cố Cảo Đình sẽ không còn cùng xuất hiện?" Thẩm Mặc Thần trầm giọng hỏi.
Đáp án của cô đối với anh ta rất quan trọng, liên quan đến kế hoạch trong tương lại của anh ta, mưu lược và đầu nhập vào mục tiêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...