Hoắc Vi Vũ muốn đẩy anh ra nhưng khí lực của anh quá lớn cô không đẩy được một milimet nào, cô mở to hai mắt, nhìn anh chằm chằm.
Vì hai người cách nhau quá gần, mắt cô nhanh chóng giật giật.
Hoắc Vi Vũ nhắm hai mắt lại.
Đôi mày kiếm của Cố Cảo Đình nhướng lên, nhấm nuốt môi cô từng chút một, hung hăng hút vào trong miệng, hàm răng khẽ cắn, hận không thể nuốt cô vào trong bụng.
Trước đây, anh không quan tâm vị hôn thê của mình là ai, các cô mạc danh kì diệu chết như thế nào anh cũng không để tâm nhiều, anh nổi tiếng là thờ ơ, vô tình anh cũng không thèm để ý, nhưng hiện tại, anh lại lưu tâm.
Cố Cảo Đình buông môi cô ra, cách xa mười xen ti met, lạnh lùng nói: "Nhớ kỹ ẩn hôn cũng là kết hôn, dù có là vua chúa cũng không thay đổi được, đừng làm ra chuyện khiến mình hối hận, hiểu chưa? "
Hoắc Vi Vũ kinh ngạc nhìn Cố Cảo Đình.
Nói vậy là anh đã đồng ý ẩn hôn rồi.
Anh đồng ý quá nhanh, trong đầu cảm thấy ong ong
Tiếng động cơ máy bay bên ngoài truyền đến
Hoắc Vi Vũ nhíu mày, "Anh lại phái trực thăng đến làm náo loạn dân chúng. "
"Nếu không... làm sao bọn họ đến trong vòng mười phút được!" Cố Cảo Đình nói đương nhiên, đứng dậy hỏi: "Phòng tắm nhà cô còn dùng được không!? "
"Dùng được " Hoắc Vi nhìn xuống bụng anh.
Anh không cho cô nhìn rõ, liền xoay người, đẩy cửa phòng tắm.
Chỉ chốc lát sau, dì Long mang hai người phụ nữ đến quét dọn, họ nhanh nhẹn quét tước, làm vệ sinh nhà cửa.
Dì Long rửa sạch táo, lê, nho, chuối tiêu, nhãn, mỉm cười đặt ở bàn trà.
Hoắc Vi Vũ nhón lấy một quả nho bỏ vào trong miệng, cảnh giác nhìn dì Long đi đến tủ lạnh, lấy bia của cô ra.
"Ôi đừng lấy bia của cháu đi." Hoắc Vi Vũ nhắc nhở.
"Không chỉ có bia, mì ăn liền cũng phải mang hết đi." Cố Cảo Đình đi ra từ phòng tắm, lạnh giọng ra lệnh.
"Cố Cảo Đình, anh là tu hú chiếm tổ chim khách, anh dựa vào cái gì mà vứt đồ của tôi. " Hoắc Vi Vũ trợn to mắt phản bác.
"Lý do là những thực phẩm này không tốt cho cơ thể" Cố Cảo Đình nghĩa chánh nghiêm từ nói.
"Anh vứt những thứ này đi thì tôi ăn bằng gì!" Hoắc Vi Vũ nổi giận.
"Dì Long sẽ ở đây nấu ăn cho cô một ngày ba bữa, hoặc là cô đến nhà tôi ở, tốt nhất cô nên theo tôi đi." Cố Cảo Đình lạnh lùng nói.
Hoắc Vi Vũ bật cười thành tiếng.
Cô vẫn là nên im lặng thì hơn!, dựa vào ghế sa lon, mở ti vi, bình ổn lại tức giận trong người.
Cố Cảo Đình cầm lấy quần áo sang trọng, mặt không thay đổi phân phó: "Chờ ở nhà, buổi tối tôi lại đến, tôi đi trực thăng, để xe lại cho cô."
Hoắc Vi Vũ không thích bị người an bài, không dời mắt khỏi màn hình ti vi, không them đếm xỉa nói: "Tôi tự có xe. "
"Xe của cô rất không an toàn, tôi phải bảo đảm an toàn cho cô. " Cố Cảo Đình không cho cô cự tuyệt.
Hoắc Vi Vũ không bình tĩnh, âm dương quái khí nói rằng: "Xe của anh giấy phép cũng không có. Còn chưa lái được bao xa, tôi đã bị cảnh sát giao thông bắt, ở trong tù thì sẽ an toàn cả quãng đời còn lại à? "
"Thượng trung tá sẽ lo liệu tốt cho cô, có việc gì gọi điện thoại cho tôi là được." Cố Cảo Đình lạnh như băng nói, kéo cửa rời đi.
Hoắc Vi Vũ dùng sức đá thùng rác, bất mãn vì mình bị quản thúc.
Dì Long đậy lại thùng giác, mỉm cười nói: "Phu nhân đừng nóng giận, cô đi cùng Thượng trung tá đi, tôi sẽ dọn dẹp sạch sẽ chỗ này "
Hoắc Vi Vũ nhìn khuôn mặt tươi cười của dì Long, có chút ngượng ngùng. "Về sau cháu có đá thùng rác thì dì để cháu tự dọn. "
"Được." Dì Long cảm thấ cô bé hạt tiêu này thoạt nhìn hung ác độc địa nhưng thật ra rất tốt bụng.
Hoắc Vi Vũ hung hãn nhìn bảng bên dưới: NB111
Sao anhkhông đổi thành 74110 đi!
Hoắc Vi cảm thấy muốn hộc máu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...