Trong phòng có người quay đầu lại nhìn cô.
Một người đàn ông trung niên xa lạ, Hoắc Vi Vũ cũng không biết.
Còn có, chính là nữ cảnh sát vừa rồi.
Trừ bỏ hai người bọn họ, cũng không có nhìn thấy Cố Cảo Đình hoặc là trung tá Thượng.
tâm tình Hoắc Vi Vũ ảm đạm đi xuống, có chút mất mát.
Cô gật đầu, tìm một lý do che dấu mình đường đột, nói với nữ cảnh sát: “Tôi có chuyện muốn đi về trước, tìm được người báo nguy, làm phiền gọi điện thoại cho tôi.”
“uh, được.” Nữ cảnh sát đáp.
Hoắc Vi Vũ xoay người, rời khỏi cục cảnh sát.
Cố Cảo Đình từ toilet đi ra, một tay để trong túi, đứng ở cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô bước dưới lầu, ánh mắt sâu sắc đen nhánh.
Làm sao bây giờ?
Anh nói sẽ không quấy rầy cuộc sống và công việc của cô, nhưng mà, căn bản anh làm không được.
Chỉ cần có thể lẳng lặng nhìn cô, anh đã cảm thấy mỹ mãn.
Liền sợ, yêu cầu xa vời này sẽ không cho anh.
“Vẫn là tư lệnh anh minh, tôi không nghĩ tới cô ta sẽ đi theo lại đây.” Trung tá Thượng lòng còn sợ hãi nói.
“cô ta thông minh, một chút sơ hở đều không có.” Nữ cảnh sát cũng vỗ ngực lo lắng nói.
Cố Cảo Đình đầu cũng không quay lại, nhìn hình bóng Hoắc Vi Vũ càng lúc càng xa, trầm giọng hỏi: “Biết người báo nguy là ai sao?”
“Tra được, là Đinh Mẫn, hiện tại là phó chủ nhiệm phong đầu Cố thị, lúc trước, cô ta và Hoắc Vi Vũ cùng nhau cạnh tranh vị trí chủ nhiệm phong đầu bị thua.” Trung tá Thượng báo cáo.
Cố Cảo Đình trong mắt tràn ngập tối tăm, một chút đều không có độ ấm ra lệnh: “sa thải cô ta, thả ra tin tức, tôi không muốn người này lại xuất hiện làm việc ở phong đầu.”
“vâng.” Trung tá Thượng lĩnh mệnh.
Cố Cảo Đình sa thải người, không có công ty dám dùng.
*
Hoắc Vi Vũ không có đánh, một đường cầm túi xách run rẩy trở về.
Đêm nay ánh trăng rất sáng, kéo dài hình ảnh cô tịch của cô.
Cũng không biết, hiện tại Cố Cảo Đình đang làm gì?
người giúp cô, không có khả năng không phải Cố Cảo Đình, trong lòng cô hiểu rõ.
Hoặc là, anh không nghĩ cô biết là anh giúp đỡ, sợ cô dây dưa!
Cô sẽ không dây dưa.
Cô Hoắc Vi Vũ cầm lên được, thả xuống được.
Mặc dù là yêu Ngụy Ngạn Khang bảy năm, cô cũng không có dây dưa quá một phân, một giây.,
tình yêu đã mất đi, tạo thành phản bội, như thế nào gương vỡ lại lành.
Chỉ là, cho dù cô không nói, không đi tranh thủ, không có nghĩa là trong lòng không khổ sở, không đau.
lúc đau, chỉ nghĩ uống say, mất cảm giác co rút đau đớn trái tim.
Đi tới, đi tới, thấy được một mặt tâm nguyện trên tường.
Hẳn là xã đoàn nào đó làm.
Trên tường chiếu đèn nhỏ ngũ sắccùng tâm nguyện cũng ngũ quang thập sắc.
Hoắc Vi Vũ từ trong túi xách lấy ra bút và ghi chú, ghi chú dán ở trên tường, viết: “Hy vọng người Vi Vũ quan tâm đều có thể hạnh phúc. Hoắc Vi Vũ,”
Hoắc Vi Vũ tạm dừng, muốn đem tên xóa, tự hỏi thật lâu sau.
Bất luận kẻ bất hạnh nào đều là do mình tạo thành.
Cho nên, cô không cần giận chó đánh mèo với bất luận kẻ nào.
“Cố Cảo Đình, chúc anh cũng hạnh phúc.” Hoắc Vi Vũ viết, đậy nắp viết, đem bút ném vào túi xách, xoay người, tiếp tục đi về phía trước.
Tâm nguyện trên tường xuất hiện một bóng ma màu đen.
Cố Cảo Đình liếc mắt một cái liền tìm tới chỗ cô viết, bình tĩnh nhìn, giống như muốn đem ghi chú không quên.
Cô hy vọng mọi người hạnh phúc, như vậy chính cô đâu?
Cố Cảo Đình lấy ra bút máy, ở trên ghi chú của cô viết: “Cố Cảo Đình không có Hoắc Vi Vũ sẽ không hạnh phúc, Hoắc Vi Vũ hy vọng Cố Cảo Đình hạnh phúc, là sẽ đến bên người Cố Cảo Đình sao? Nếu là như thế, Cố Cảo Đình nguyện ý, dùng cả đời mình cho Hoắc Vi Vũ một hạnh phúc.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...