Cố Cảo Đình đứng lên, vươn tay về phía của cô.
"Đứng lên dùng cơm đi?"
Hoắc Vi Vũ không cầm tay của anh, tự mình đứng lên.
Ánh mắt của Cố Cảo Định lạnh xuống mấy phần, ý vị thâm trường nói ra nói ra:
"Biết phụ thuộc, cuộc sống sẽ dễ dàng hơn."
Hoắc Vi Vũ nhếch miệng, ánh mắt lạnh lùng:
"Mượn tay người khác, đỡ hay không đỡ, đều phụ thuộc vào ý nghĩ của hắn, tôi tự đứng lên, ít nhất cũng xác định được, sẽ không té nữa."
Cố Cảo Đình nhanh chóng quyết đoán hướng về phía trước, nắm đấm vung đến chỗ cô.
Hoắc Vi Vũ giật nãy mình, lui về sau một bước.
Nắm đấm lướt qua mặt của cô.
Cô ngồi lên giường, không hiểu nhìn Cố Cảo Đình.
Anh vặn vẹo cổ tay, liếc xéo cô, khóe miệng khinh miệt nhếch lên:
"Vứt cô đi, dễ như trở bàn tay."
Hoắc Vi Vũ phủi mông đứng lên, không vui nhìn anh, mím môi không nói.
Cố Cảo Đình nhìn thoáng qua chân của cô.
Đầu ngón chân lớn gấp hai lần so với bình thường, không mang giày xăng-đan được nữa rồi.
"Mang dép lê của tôi." Anh cởi dép ra, quay người, đi chân trần ra cửa.
Hoắc Vi Vũ nhảy xuống giường, nhìn nhìn dép của anh, chân xỏ vào trong.
Dép lê còn ấm, kích thích lòng bàn chân của cô.
Hoắc Vi Vũ hoảng hốt, lui ra.
Cô cũng đi chân đất đến cửa.
Dì Long cầm một đôi dép nữ màu hồng phấn đến.
Hoắc Vi Vũ nghĩ đôi dép kia là của Cố Kiều Tuyết, cô cũng không muốn mang đồ cũ của Cố Kiều Tuyết, nhíu mày.
Dì Long ngồi xuống, giải thích nói:
"Đôi dép này là trước kia thiếu gia phân phó mua cho cô, về sau cô chưa từng đến nơi này, tôi liền cất đi, mang thử, xem vừa không?"
Trong lòng Hoắc Vi Vũ run rẩy.
Chân xỏ vào dép lê, vừa vặn.
"Quả nhiên ánh mắt của thiếu gia rất tốt, đối với kích thước của phu nhân đều rất để tâm." Dì Long khẽ cười.
Hoắc Vi Vũ mất tự nhiên, lời này hàm ý rất sâu.
Cô giả bộ nghe không hiểu, nhìn trước sau một chút:
"Cố Cảo Đình đâu rồi?"
"Thiếu gia đang làm điện thoại di động cho người." Dì Long che miệng cười trộm.
Hoắc Vi Vũ nghĩ điện thoại của mình đang trong tay của Ngụy Ngạn Khang, có chút hoảng hốt:
"Điện thoại trước đó của tôi thì sao?"
"Không phải điện thoại di động của phu nhân bị mất sao? Thiếu gia phân phó cho Thượng trung tá đi làm cái mới, số cũng đã làm xong, tôi dẫn người đi nhà ăn." Dì Long đi ở phía trước.
Hoắc Vi Vũ cũng không muốn Cố Cảo Đình mua điện thoại di động cho cô.
Cô đi theo Dì Long đến nhà ăn.
Cố Cảo Đình đang ngồi ở trong, trên bàn đã chuẩn bị thức ăn đầy đủ.
Bên tay của anh để hai chiếc di động giống nhua như đúc.
Chẳng qua của anh là màu đen, còn của cô là màu hồng phấn.
Hoắc Vi Vũ ngồi ở đối diện.
Anh đẩy di động cho cô, trầm giọng nói:
"Đừng làm mất nữa."
Hoắc Vi Vũ múc một chút canh loãng, cho vào miệng, cắn cái muỗng, không có nhận điện thoại di động của anh đưa tới.
Ánh mắt của Cố Cảo Đình lạnh xuống mấy phần:
"Sao, không muốn à?"
Hoắc Vi Vũ thấy anh tức giận.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Cô đặt muỗng vào trong chén, lưu loát tiếp nhân điện thoại di động của anh, mở ra.
Màn hình điện thoại di động bị anh cài hình của cô hôn anh lần trước.
Mặt Hoắc Vi Vũ đỏ hồng, trong lòng có cảm giác quái dị.
Cô đăng nhập vào trang Web của rạp hát lớn nhất Tứ Xuyên.
Ban nhạc cổ điển trứ danh sẽ tới.
Từng muốn đi xem, nhưng vé vào cửa đều là 1500 đồng một vé, cô không bỏ được.
Hiện tại, cô lưu loát đặt hai tấm vé Vip.
5000 đồng, không thấp.
Nhưng cũng đỡ hơn cầm không điện thoại của anh.
Hoắc Vi Vũ lắc lắc điện thoại:
"Dùng rất tốt, cảm ơn, tám giờ tối vào thứ năm, tôi mời anh đi rạp hát nghe hòa âm cổ điển. Đặt vé rồi."
"Cô muốn hẹn hò với tôi?" Cố Cảo Định cười tà mị hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...