Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Hoắc Vi Vũ nghe giọng nói ôn hòa của anh ở bên tai, mặt có chút phiếm hồng, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Chỉ chốc lát, trung tá Thượng lo lắng chạy tới, lái xe.

"Đến biệt thự." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

Trung tá Thượng lái xe đi.

Trong xe không có người nói chuyện, chỉ nghe được tiếng xe chạy.

Hoắc Vi Vũ có chút nặng đầu, mệt rã rời, nhắm mắt lại.

Nhắm, nhắm, liền thật sự ngủ rồi.

Trán dựa lên cửa sổ.

Cố Cảo Đình liếc nhìn cô bất đắc dĩ, một tay đỡ bên mặt cô làm cho cô dựa vào trên vai của mình.

Hoắc Vi Vũ trượt xuống dưới.

Cố Cảo Đình nhớ tới lần trước, cô trượt xuống vị trí không đúng.


Khó chịu là chính bản thân anh.

Anh lại để cho Hoắc Vi Vũ nằm ở trong khuỷu tay của anh rồi ôm vào trong ngực.

Nhìn cô nằm ngủ trong lòng anh, anh cảm thấy lòng yên tĩnh không ít.

Cứ như vậy, vẫn luôn như vậy cô có thể ở bên cạnh anh, anh đã cảm thấy rất thỏa mãn.

Trung tá Thượng đau lòng Cố Cảo Đình, thấp giọng nói: "Tư lệnh, tối hôm qua ngài không có ngủ, bây giờ ngủ một lát đi."

"Lái xe của anh." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

Anh sợ ngủ rồi, Hoắc Vi Vũ sẽ té xuống, anh cầm ngón tay của cô.

Ngày hôm qua mấy giờ cô ngủ? Anh chơi ngón tay của cô, cô cũng không có giật mình.

Cố Cảo Đình nắm bàn tay nhỏ bé của cô trong tay mình, véo nhẹ một chút.

Anh cũng không dùng lực, vì sợ cô đau.

Cảm giác muốn làm mà không thể làm ngứa tim ngứa phổi.

Cố Cảo Đình nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.

Cô khen ngược, một chút cũng không biết, ngủ rất say sưa, miệng nhỏ có chút mở ra, trắng nõn đỏ hồng, nhìn thấy được hàm răng trắng, giống như răng thỏ.

Cố Cảo Đình ôm chặt cô vào ngực.

Xe chạy rất nhanh, sau một giờ, đã tới Cố Cảo Đình biệt thự.

Cố Cảo Đình vẫn ôm cô không có buông tay.

Trung tá Thượng mở cửa sau ra.

"Đều lui ra đi, tôi ôm cô ấy ở trên xe ngủ một hồi, nói với tất cả mọi người nhỏ giọng một chút." Cố Cảo Đình phân phó nói.

"Này, tư lệnh, ngủ trên xe, ngài không thoải mái, cô ấy cũng không thoải mái, nếu không, ngủ trong phòng ngài." Trung tá Thượng nhắc nhở.


Cố Cảo Đình nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, nhìn đầu của cô ngưỡng tựa ở trên cánh tay của anh, có lẽ thật sự không thoải mái.

Anh cẩn thận ôm cô ra ngoài.

Hoắc Vi Vũ không có tỉnh.

Cố Cảo Đình ôm cô đi vào biệt thự.

"Thiếu gia." Dì Long la lên.

"Suỵt." Trung tá Thượng lập tức đặt ngón tay ở trên môi, ý bảo dì Long im miệng.

Dì Long thấy Hoắc Vi Vũ, trong lòng đã hiểu, quay người đi vào phòng bếp.

Cố Cảo Đình đặt Hoắc Vi Vũ lên giường mềm mại của anh.

Lông mi Hoắc Vi Vũ run rẩy, không có tỉnh.

Anh tháo giày xăng-̣đan của cô ra, cầm chân của cô đặt lên giường.

Cảm thấy trong lòng bàn tay khác thường.

Cố Cảo Đình cởi tất của Hoắc Vi Vũ, nhìn thấy trên chân của cô đều là bong bóng.

Đôi mắt thâm sâu hơn, hiện lên chút nghi ngờ.


Anh lấy thuốc mở của Nhan Diệc Hàm, dịu dàng thoa thuốc cho cô, làm khô, dán băng cá nhân lên miệng vết thương...

Hoắc Vi Vũ đang nằm mơ.

Cô về quê, bò lên trên tường trong đại viện, ngồi ở trên nóc nhà, đung đưa bàn chân.

Có gió từ bàn chân thổi qua, ấm áp, rất thoải mái.

Cô nhìn thấy Cố Cảo Đình từ rất xa đi tới, bên cạnh anh có rất nhiều cô gái, líu ríu, líu ríu.

Cô nhìn thấy ánh mắt của anh nhìn qua, theo bản năng né tránh, nằm ở bên cạnh, nhìn lên lấy bầu trời xanh mây trắng.

Ánh mặt trời chiếu trên người của cô, rất thoải mái, rất ấm áp, trong mũi đều là hương vị cỏ xanh hoa tươi.

Đột nhiên, trước mắt tối sầm, trong lòng cô lộp bộp một chút, cơ thể như từ phía trên ngã xuống.

Hoắc Vi Vũ bị dọa mở to mắt.

Cố Cảo Đình ngủ ở bên cạnh cô, tay nhẹ nhàng khoác lên ngang hông của cô.

Hai người đối mặt với mặt, mũi đối mũi, hô hấp trong không khí quấn quanh nhau, phả vào trên mặt...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui