Cũng như Ngụy Ngạn Khang đoán trước, cô không đi trên đường cái, mà là chạy vào rừng cây.
Đôi mắt cô đầy nước mắt, đi trỏng rừng cây một chút ánh sáng cũng không có.
Kỳ thật cái gì cô cũng không nhìn thấy.
Chỉ biết đi tới phía trước, rời khỏi nơi đây.
Rời đi rời đi cứ như ác mộng quanh quẩn trong lòng cô.
Lúc người đàn ông này trở thành của người phụ nữ khác, ưu điểm trên người anh ta càng nhiều, cô càng tổn thương hơn.
Cũng không biết chạy bao lâu, cô nhìn thấy phía trước dường như có ngọn đèn, như là có nhà ai đó.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ dấy lên hi vọng, tăng thêm tốc độ chạy tới.
Thấy được tình cảnh trước mắt, cô dừng bước.
Căn nhà gỗ, được che giấu bằng những lá cây.
Trước cửa có hai người đàn ông mặc quần áo màu xanh đang bắt tay.
Mơ hồ cảm thấy không đúng, Hoắc Vi Vũ quay người bỏ chạy.
"Ai!" người đàn ông lớn tiếng quát, quay người đuổi theo.
Hoắc Vi Vũ không chạy được xa, đã bị bắt lại.
Người đàn ông đánh giá Hoắc Vi Vũ, trong mắt phát ra tia sáng dâm loạn.
"Ơ, người đẹp, lão nhị, hôm nay chúng ta thật có phúc." Người đàn ông đó cười.
"Phù, cẩn thận một chút, lão đại còn ở bên trong dưỡng thương. Nếu như bị anh ta nghe được, nhất định sẽ mắng chúng ta." Lão nhị nói.
"Phi. Chúng ta đi theo lão đại không có được một ngày hưởng phúc, là anh ta muốn đối phó Cố Cảo Đình, lại không phải chúng ta! Bây giờ tốt rồi, nếu chúng ta trốn ở chỗ này, nếu như bị Cố Cảo Đình bắt được thì xong đời, lão nhị, chúng ta làm một mình đi, đừng đi cũng lão đại nữa." Người đàn ông đó nham hiểm nói.
"Muốn làm một mình thì anh làm một mình, lão đại có ân với tôi, tôi sẽ không phản bội anh ta, còn có, " lão nhị nhìn thoáng qua Hoắc Vi Vũ.
"Đừng đụng cô ta, lão đại ghét nhất là bắt người cưỡng gian." Lão nhị nhắc nhở.
Anh ta nắm chặt tay Hoắc Vi Vũ, nhốt cô vào căn phòng thứ hai.
"Cô gái, vận khí của cô không tốt, chạy đến nơi này, chờ chúng tôi rời khỏi đây, sẽ thả cô đi, cô ngoan ngoãn ở chỗ này, không nên chạy loạn, biết không?" Lão nhị trầm giọng nói.
Hoắc Vi Vũ rũ mắt xuống, lông mi thật dài che ánh sáng ở trong mắt, bình tĩnh gật đầu.
Những người kia muốn đối phó Cố Cảo Đình, cô nhớ trung tá Thượng đã từng nói qua, chẳng lẽ là Giang Khả đang chạy trốn?
Vận khí của cô thật sự không tốt.
Có lẽ Hoắc Vi Vũ cần phải chạy trốn.
Lão nhị nhìn Hoắc Vi Vũ thật biết điều, an tâm đi ra ngoài.
Ầm một tiếng.
Hoắc Vi Vũ kinh ngạc nhìn về phía khe cửa.
Người đàn ông hung ác kia lấy cây gỗ đánh lão nhị bất tỉnh rồi.
Hắn ta đẩy cửa đi vào, hèn mọn bỉ ổi nhìn Hoắc Vi Vũ, nhìn cô từ trên xuống dưới, khóe miệng cong lên, "Tôi đã hơn mấy tháng không gần phụ nữ rồi, cô rất hợp khẩu vị của tôi."
Hoắc Vi Vũ đã nhận ra nguy hiểm, lui về sau.
Trong phòng không có gì vũ khí gì có thể tấn công.
Co nhớ lại lão nhị có nói, lão đại của họ rất ghét những chuyện cưỡng gian giết người cướp của.
Đôi mắt Hoắc Vi Vũ khẽ động, nhìn về phía ngoài của la lên: "Có ai không, cứu mạng, cứu mạng."
Trong mắt người đàn ông kia bắn ra tia hung ác, đi lên trước mấy bước, bưng kín miệng Hoắc Vi Vũ, kiềm chế cô trong khuỷu tay, ác độc nói: "Cô kêu cái gì, cô cho rằng sẽ có người tới cứu cô sao, nằm mơ!"
"A..., A..., A...." Hoắc Vi Vũ cầm chặt cánh tay của hắn, cắn mạnh xuống.
"A." Người đàn ông bị đau, buông Hoắc Vi Vũ ra.
"Cứu mạng." Hoắc Vi Vũ lao ra ngoài.
Người còn không có chạy ra ngoài cửa, người đàn ông hung ác kia đã nắm chặt tóc của cô.
Da đầu Hoắc Vi Vũ vô cùng đau.
Hắn kéo mạnh cô té xuống đất, cởi bỏ quần, lộ ra ánh mắt dâm tà.
Hoắc Vi Vũ sợ hãi, điên cuồng gào thét về phía cửa: "Cứu mạng, cứu mạng..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...