Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Hoắc Vi Vũ nhớ rõ, cấp dưới của V tiên sinh đã từng nói, vợ của V tiên sinh bỏ trốn.

Chẳng lẽ, đứa bé này là con của vợ trước và V tiên sinh, cho nên, V tiên sinh mới không chào đón đứa bé này.

Điện thoại đã thông.

"Tôi nói nè V tiên sinh, cho dù vợ của ngài sai, đứa bé cũng vô tội, anh trút giận lên người đứa bé, vì một người không yêu thương mình là lại tổn thương người yêu thương mình là sao." Hoắc Vi Vũ không vui nói.

"Cái gì mà vợ, cái gì có đứa nhỏ, tôi chưa kết hôn, làm gì có đứa nhỏ." Cố Cảo Đình nhíu mày, không hiểu nhìn về phía Vương Đông.

Vương Đông cũng không hiểu, chẳng qua anh ta chỉ chịu trách nhiệm quản lý số điện thoại của tư lệnh mà thôi.

Cố Cảo Đình nhìn về phía điện thoại, hiển thị số của Hoắc Vi Vũ. Chẳng lẽ anh đã xuyên qua?

Hoắc Vi Vũ cũng nhìn về phía điện thoại, chẳng lẽ cô gọi lộn số.

Cô hỏi đứa bé kia: "Cháu tên gì?"

"Minh Nặc." Đứa bé chờ mong nhìn điện thoại của Hoắc Vi Vũ.

"Anh biết Minh Nặc không?" Hoắc Vi Vũ hỏi, giải thích một câu, "Hôm qua thiếu chút nữa tôi đụng vào cậu bé, có điều bị trầy da mà thôi, bây giờ cậu bé đang ở chỗ tôi."

Cố Cảo Đình đã hiểu.

"Minh Nặc là đứa bé ở cô nhi viện, mỗi tháng tôi đều đến thăm họ một lần." Cố Cảo Đình giải thích nói.

"Ách." Hoắc Vi Vũ lúng túng, xem ra cô đã hiểu lầm, cô vừa mới mắng anh ta kia mà.


"Xin lỗi, cô nhi viện của bé ở đâu vậy, một lát tôi đưa bé trở về." Hoắc Vi Vũ xin lỗi nói.

"Không cần, tôi sẽ kêu người đến nhà cô đón cậu bé."

Minh Nặc nghe Hoắc Vi Vũ nói muốn đưa cậu về cô nhi viện.

Cậu giật lấy điện thoại của Hoắc Vi Vũ, nói với Cố Cảo Đình: "Cháu không về cô nhi viện đâu, nếu như chú đưa cháu về cô nhi viện, cháu sẽ bỏ đi đó."

"Minh Nặc, đưa di động cho người cô lúc nãy." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

Minh Nặc ai nói cũng không nghe, chỉ nghe Cố Cảo Đình.

Cậu đưa di động trả lại cho Hoắc Vi Vũ.

"Trong nhà có máy tính không?" Cố Cảo Đình hỏi.

"Ách, có."

"Tôi gửi QQ của tôi qua điện thoại của cô, thêm tôi vào, sau đó mở video, tôi nói chuyện với cậu bé." Cố Cảo Đình nói ra.

Hoắc Vi Vũ nghi ngờ.

Muốn nói chuyện video, lấy điện thoại không được rồi sao.

Vì cái gì phải cần máy tính.

Có điều, anh ta muốn sử dụng máy tính, cô cũng không sao cả.


Hoắc Vi Vũ mở máy tính, thêm Cố Cảo Đình vào, tên nick là V tiên sinh, sau đó mở video.

Trong video chỉ có hình bên này của cô, V tiên sinh bên kia thì đen thui.

Đoán chừng anh ta không muốn bại lộ thân phận.

"Alo, có nghe không?" Hoắc Vi Vũ hỏi.

Cố Cảo Đình nhìn chằm chằm cô, trong mắt xẹt qua ánh sáng sắc bén.

Cô vừa quay đầu lại, người cũng không nhìn thấy.

“Alo." Hoắc Vi Vũ cho là anh không nghe được, chỉnh âm thanh bên cô cao hơn.

"Gọi cậu bé tới đây." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

"A." Hoắc Vi Vũ nhìn về phía ngoài cửa: "Minh Nặc, ba cháu kêu nè."

Cố Cảo Đình: "..."

Anh muốn con anh là ở trong bụng cô.

Minh Nặc đi vào, ngồi ở trước máy tính.

"Cho dù tôi nhận nuôi cháu, cũng không có thời gian ở cùng cháu, cùng lắm thì 1 tháng một lần giống như khi cháu ở cô nhi viện, hiểu chưa?" Cố Cảo Đình nghiêm túc nói.

Minh Nặc ngậm miệng không nói lời nào.

"Trong cô nhi viện có chị cháu với cháu, ở chỗ nàu của tôi thì chỉ có cháu với người giúp việc, cháu nhất định phải rời khỏi cô nhi viện sao" Cố Cảo Đình lần nữa hỏi.

Minh Nặc vẫn không nói lời nào.

Tiếng đập cửa vang lên

Cố Cảo Đình theo bản năng nhìn về phía cửa ra vào, đôi mắt híp lại, cảnh giác nhìn sang.

Buổi tối, có ai đến tìm Hoắc Vi Vũ sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui