Hoắc Vi Vũ nghi ngờ, an ninh của nơi này lỏng lẽo vậy sao?
Hay là bọn họ biết cô đến đưa văn kiện.
Hoắc Vi Vũ chỉ muốn nhanh nhanh rời khỏi nơi này.
Cô chạy xe vào bãi đậu xe của biệt thự.
Nhìn lướt qua bốn phía.
Xung quang một chiếc xe cũng không có.
Trong lòng cô có cảm giác quái dị.
Chẳng lẽ còn có một bãi đậu xe khác?
Cô đi vào biệt thự, gõ cửa.
"Xin hỏi có ai ở nhà không?" Hoắc Vi Vũ nho nhã lễ độ hỏi.
Không có tiếng trả lời.
Cái này không hợp lý nha.
Hoắc Vi Vũ lại gõ gõ cửa. hỏi:
"Có ai không?"
Một người hầu chạy ra, vẻ mặt bối rối, nói ra:
"Có, có người, tiểu thư đến đưa văn kiện đúng không, lên lầu hai rẽ phải dừng ở gian phòng thứ nhất là được."
Hoắc Vi Vũ nghi ngờ đánh giá cô hầu gái:
"Cô biết tôi tên gì không?"
"Hoắc Vi Vũ, Hoắc tiểu thư." Người hầu gái nói.
Cô hầu gái thấy Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm mình, liền cúi đầu.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy có gì đó quái lạ.
Từ khi có người mở cửa sắt cho cô, bãi đậu xe của sơn trang không một chiếc xe, cho đến nữ hầu gái nói năng mập mờ, tận lực né tránh người khác.
Giống như, phía trước có thiết kế một cáo bẫy, chờ cô nhảy vào.
Cô bắt đầu hơi sợ sợ.
"Tằng tiên sinh bận bịu, hôm khác tôi lại đến." Hoắc Vi Vũ khẽ cười nói, xoay người.
Thượng trung tá nấp trong bóng tối có chút nóng nảy.
Anh đẩy cửa đi ra, hô:
"Hoắc Vi Vũ."
Hoắc Vi Vũ dừng bước, liếc xéo Thượng trung tá, đôi mắt xinh đẹp có chút dừng lại.
Sao lại là anh ta?
"Tư lệnh bị thương rất nặng, hiện tại hôn mê bất tỉnh, bác sĩ Nhan nói nếu tâm tình Tư lệnh tốt, thì sẽ phục hồi nhanh hơn, cho nên, tôi mới thiết kế cho cô đến." Thượng trung tá suy nghĩ một chút, lại nói thêm một câu:
"Tư lệnh rất nhớ cô."
Hoắc Vi Vũ lãnh đạm nhìn Thượng trung tá.
Trong đầu hiện ra cảnh ở trước Cố thị.
Một tiếng trước anh ta còn khỏe mạnh, không giống như bị bệnh.
Anh đối với cô, như người xa lạ làm như không thấy.
Anh ta sẽ muốn cô?
Không phải anh đang đợi Phùng Tri Dao sao.
"Bệnh nặng nên tìm bác sĩ, tôi không phải bác sĩ." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói, tiếp tục đi về phía trước.
Thượng trung tá chạy lên, ngăn Hoắc Vi Vũ lại:
"Hoắc Vi Vũ, cô có tim không vậy, Tư lệnh tốt với cô như vậy, ngay cả phi cơ và tiểu đảo, ngài cũng không có thu lại. Cô có thể xem ngài như một người bạn bị ngã bệnh, tới thăm hỏi một chút không được sao."
"Anh nên tìm Phùng Tri Dao đến." Hoắc Vi Vũ nhắc nhỡ.
Thượng trung tá hơi đỏ mắt, căm hận nhìn Hoắc Vi Vũ:
"Cô thật đúng là vô tình."
Anh nhường đường cho cô.
Hoắc Vi Vũ đi lên.
Trên cơ bản cô không có tư cách hữu tình.
Thượng trung tá cắn răng, nắm chặt cánh tay của cô, nổi giận đùng đùng kéo cô lên lầu, đẩy cửa phòng thứ nhất ra, ném cô vào.
Tức giận đóng cửa lại một cái "rầm".
Hoắc Vi Vũ nhìn Cố Cảo Đình nằm trên giường có chút ngừng lại.
Trên tay băng bó, cổ tay ghim kim của ống truyền nước.
Người cảnh giác như anh, nghe "rầm" một tiếng, cũng chỉ nhíu mày, không tỉnh lại.
Sắc mặt đỏ khác thường, trên trán rỉ ra rất nhiều mồ hôi lạnh.
Thượng trung tá nói anh bị bệnh là thật?!!!
Trong lòng Hoắc Vi Vũ có chút đau nhức.
Cô vẫn cho là anh vô địch, đánh đâu thắng đó.
To lớn như anh, cũng có ngày bị sụp đỗ.
Bất tri bất giác đi cô đi đến trước giường, ngón tay chọt chọt vào lòng bàn tay anh, cảm giác nhiệt độ thuộc về Cố Cảo Đình.
Coi như trở thành người xa lạ, cô cũng hi vọng anh mạnh khỏe, làm cái kia thì không ai bì nổi, cuồng vọng tự phụ, cao cao tại thượng, Cố Cảo Đình!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...