Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Hoắc Vi Vũ cầm lấy ly nước dưa hấu trong tầm tay, hất về phía mặt Thường Yến.

Thường Yến trừng to đôi mắt, phẫn hận nhìn Hoắc Vi Vũ.

“Chính là bởi vì tôi không trả tiền cho cô, cô liền hất nước vô tôi?” Hoắc Vi Vũ vành mắt ửng đỏ, cười nhạo một tiếng, càng thêm châm chọc, “Vẫn là bởi vì âm mưu cô bại lộ, cho nên thẹn quá hóa giận?”

“Tôi hất nước chị, vì chị xứng đáng, biết rõ tôi bị cho vay nặng lãi bức đến cùng đường, chị còn khoanh tay đứng nhìn, chị không làm cho tôi thất vọng sao? Chị tính là bạn sao?” Thường Yến đúng lý hợp tình khiếu nại nói.

“Tôi đem hai mươi vạn gởi ngân hàng đều cho cô, tôi không tính là bạn?” Hoắc Vi Vũ kích động đứng lên.

“Đó là lúc trước!” Thường Yến đứng lên, chọc tâm Hoắc Vi Vũ, lên án công khai, “Tôi hỏi mượn chị 3000 chị cũng không chịu. Chị còn không biết xấu hổ nói là bạn tôi, chị đừng quên, hiện tại công việc này là tôi giới thiệu.”

Hoắc Vi Vũ ném tay Thường Yến ra, “Không có bạn nào vẫn luôn như là đĩa hút máu. Dù cho tôi không có giúp cô, nhưng mà tôi không có hại cô! Nhưng cô làm chính là cái gì?”

“Hoắc Vi Vũ, tôi ghét nhất bộ dáng chị cao cao tại thượng, chị có gì đặc biệt hơn người, tôi không rõ, vì cái gì những người đàn ông khác đều thích chị, rõ ràng tôi hơn chị tuổi trẻ, xinh đẹp hơn chị, dáng người hơn chị, cũng sẽ làm nũng, chị dựa vào cái gì đều không làm, liền có thể có được mọi thứ.” Thường Yến quát.

“Bởi vì cô dùng phần lớn thời gian so bì, ghen ghét, hâm mộ, căm hận, tính kế, mọi cái vẫn luôn chú ý người khác, sao có thể làm cho mình trở nên tốt?” Hoắc Vi Vũ xách lên túi mình.


“Tôi sẽ đem ghi hình đưa cho Cố Cảo Đình, cô tự giải quyết cho tốt.” Cô hướng tới phục vụ đi qua.

“Hoắc Vi Vũ, tôi sẽ một miếng cắn chết chị, nói là chị sai tôi làm.” Thường Yến nghiến răng nghiến lợi nói.

Hoắc Vi Vũ ngoái đầu nhìn lại, lạnh băng nhìn Thường Yến.

Bị cô ta phản bội, cũng không có khổ sở, bởi vì cũng không để ý, chỉ là cảm thấy cô ta trương bộ mặt đáng giận.

“Tôi nhớ rõ cô còn thiếu tôi hai mươi vạn?” Hoắc Vi Vũ lạnh giọng hỏi.

Thường Yến âm hàn giơ lên khóe miệng, đắc ý dào dạt nói: “Tôi mượn chị hai mươi vạn khi nào, chị có giấy vay nợ sao? Có chứng cứ sao? Đừng lừa bịp tống tiền tôi, tôi có thể kiện chị.”

Hoắc Vi Vũ cười cười.

Thường Yến trong lòng sợ hãi, “chị cười cái gì?”

“Cám ơn cô cho tôi một bài học quý giá, hai mươi vạn học phí này, thực đáng giá.” Hoắc Vi Vũ nói, lấy ra di động, đem ghi hình gởi cho Cố Kiều Tuyết và Cố Cảo Đình.


“chị làm cái gì?” Thường Yến khủng hoảng, mở to hai mắt nhìn, “chị không sợ tôi chỉ định là chị kêu tôi làm như vậy sao?”

“Hiện tại bọn họ đã nhận định là tôi làm, cô dù cắn cũng không thay đổi được kết quả, khỏi lo lắng cho tôi, suy xét một chút chính cô đi, không thấy.” Hoắc Vi Vũ xoay người, thanh toán tiền phần của mình, rời đi.

Cố Cảo Đình gọi điện thoại qua.

Hoắc Vi Vũ tiếp nghe.

Nhìn như anh bình tĩnh, trong lòng đã sóng to gió lớn.

“cô gởi qua đây là cái gì?” Cố Cảo Đình biết rõ cố hỏi, nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia hoang mang.

“Là người khác mua hoa cúc, địa điểm ở số 208 đường Bác Ái, lấy năng lực của anh, tôi tin tưởng anh có thể điều tra ra, không liên quan gì tới tôi.” Hoắc Vi Vũ thực vững vàng nói.

tay Cố Cảo Đình nắm di động, bởi vì dùng sức, móng tay dần dần trở nên trắng.

Anh sắc bén nhìn phía trước.

Anh không nghĩ, về sau cùng cô một chút quan hệ đều không có.

Mặc dù, cô muốn cùng anhphủi sạch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui