Hoắc Vi Vũ biết không nên, mắt rũ xuống:
"Tại sao anh lại ở đây?"
Cố Cảo Đình nhìn khắp người cô đầy bụi đất, trong lòng có chút áy náy, ám quang mênh mông tụ vào trong đáy mắt.
Anh nhìn qua camera, thấy có một người chạy xe đạp, đi vào cửa sau.
Từ đầu xuống chân toàn màu đen, mặt che kín, không thấy rõ được diện mạo.
Khi đó, Hoắc Vi Vũ đang ngồi trong đại sảnh.
Cho dù biết cô trong sạch, anh cũng không muốn để cho cô chứng minh.
Cố Cảo Đình ngồi xổm xuống, nói với Hoắc Vi Vũ:
"Cô giẫm vào vai tôi, tôi đưa cô ra ngoài."
"Tôi đi ra, vậy còn anh thì sao? Nơi này cao khoảng hai mét." Hoắc Vi Vũ lo lắng nói ra.
"Cô tin tưởng tôi là được." Anh chỉ nói một câu đơn giản, tràn đầy tự tin.
Hoắc Vi Vũ cũng không còn cách nào.
Cô giẫm lên vai của anh, tay vịn lấy đầu anh, xong giẫm chân còn lại lên vai anh.
Cố Cảo Đình từ từ đứng dậy.
Hoắc Vi Vũ dễ dàng bò ra ngoài.
Bên ngoài, Thượng trung tá và mười mấy binh lính xếp thành hai đội, giống như đang chờ lệnh bên trong.
Hoắc Vi Vũ quay đầu.
Cố Cảo Đình lưu loát trèo lên, tư thế ưu nhã, suất khí.
Mỗi lần anh đến gần một bước, đều làm cô cảm thấy áp lực vô hình.
"Tôi có thể chứng minh chuyện đó không liên quan gì đến tôi." Hoắc Vi Vũ khẳng định nói.
"Có lúc chân tướng cũng không quan trọng, quan trọng là đạt tới một cái điểm thăng bằng. Phụ dâu và trợ lý đầu bếp đã nhận tội, bọn họ vốn là muốn hạ dược cô, trời xui đất khiến hại sai người. Những người đó tôi đã trừng phạt, tiểu Tuyết cũng biết sai, nói với gia gia là oan uổng cô. Cô ta cũng đã được giáo huấn, gia gia cũng không truy cứu nữa." Cố Cảo Đình ý vị thâm trường nói ra.
Hoắc Vi Vũ biết, biện pháp của Cố Cảo Đình là tốt nhất, tránh cô, tránh Cố Kiều Tuyết, không cho mâu thuẫn trở nên gay gắt.
Chỉ là, cái này đối với cô mà nói như là nhân nhượng để yên bình.
Được rồi.
"Tôi muốn về nhà tắm rửa, anh trả chìa khóa xe lại cho tôi." Hoắc Vi Vũ xòe tay ra nhìn Cố Cảo Đình.
Lòng bàn tay cô đen sì.
Cố Cảo Đình nhìn tay của cô, nắm chặt, kéo cô đến bên cạnh anh, ánh mắt sáng rực nhìn cô.
"Làm gì vậy, được rồi, không đưa thì thôi, tôi bắt taxi về." Hoắc Vi Vũ muốn kéo tay lại.
Anh một mực nắm tay cô, khẽ nói:
"Lần này oan uổng cô, thật xin lỗi."
Trong lòng Hoắc Vi Vũ run lên, kinh ngạc nhìn Cố Cảo Đình.
Thượng trung tá cùng các binh sĩ trừng to mắt.
Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, một mặt kinh dị.
Bọn họ theo Tư lệnh nhiều năm như vậy, trên cơ bản từ xin lỗi không hề có trong từ điển của ngài.
Từ xưa đến nay ngài chưa bao giờ nói lời xin lỗi với bất kỳ ai.
Ngay cả tổng thống cũng chưa từng nghe.
Thế mà, Tư lệnh lại nói với Hoắc Vi Vũ.
Thượng trung tá kinh hồn bạt vía nhìn hai người.
Nếu mà Tư lệnh biết anh chọc Hoắc Vi Vũ nổi giận xuống xe, lấy mức độ sủng của Tư lệnh dành cho Hoắc Vi Vũ, khẳng định anh xong đời rồi.
Trên trán xuất hiện mồ hôi lạnh.
Hoắc Vi Vũ mất tự nhiên, hạ giọng nói:
"Anh buông tay ra đã."
Cố Cảo Đình không buông, ngược lại cúi người, bế cô lên.
Giống như ôm công chúa.
Anh đi đến xe.
"Cố Cảo Đình, anh thả tôi xuống, rất nhiều người đang nhìn." Hoắc Vi Vũ xấu hổ.
Cố Cảo Đình không thèm nhìn mấy người binh lính, ra lệnh:
"Nhắm mắt lại hết cho tôi, không có lệnh, không ai được mở mắt."
Hoắc Vi Vũ: "..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...