Hoắc Vi Vũ quay người, thấy vị trợ lý đầu bếp vừa nảy.
Cô bình tĩnh bưng chén 380 lên, đưa cho cô ta, thúc giục nói:
"Nhanh đưa cho đại tiểu thư, lạnh sẽ mất ngon, đại tiểu thư đang rất đói bụng."
"Ừm." Trợ lý đầu bếp sợ Cố Kiều Tuyết nổi giận, tranh thủ bưng qua cho Cố Kiều Tuyết.
Hoắc Vi Vũ ra khỏi phòng bếp, tại góc cua nhìn thấy vị phụ dâu hồi nảy.
"Sao cô còn ở đây? Lập tức sẽ khai tiệc, khai vị là món vi cá, loại người nghèo như cô đến cả đời cũng không thể ăn vi cá tốt nhất như ở đây đâu, cho nên đừng lãng phí." Phụ dâu kéo Hoắc Vi Vũ đi.
Sau khi cô ta kéo Hoắc Vi Vũ đến bàn 380, liền đứng trực ở đằng sau.
Hoắc Vi Vũ nhìn các bàn khác đều ngồi đầy người, ngoại trừ bàn này, chỉ có một mình cô.
Cố Kiều Tuyết thật đúng là dụng tâm lương khổ.
Đám cưới của mình, mà tâm tư đều đặt trên người cô, cô thực là vinh hạnh quá.
Sau chốc lát, trợ lý đầu bếp bưng bát số 380 đến, xé giấy ghi chú bỏ vào trong túi.
Cô ta nhìn thấy Hoắc Vi Vũ, ngẩn người, trong mắt khủng hoảng, đầu ngón chân cũng biết mình làm sai chuyện rồi.
Hoắc Vi Vũ nở nụ cười, ánh mắt thâm thúy, ý vị thâm trường nhìn trợ lý đầu bếp.
Lúc này trợ lý đầu bếp chỉ có thể giả ngu, hỏi gì cũng không biết, tránh cho rước họa vào thân.
Cô cuối đầu đặt bát vi cá xuống bàn, xoay người rời đi.
"Ăn đi, đừng lãng phí đồ tốt như vậy." Phụ dâu âm dương quái khí nói ra.
Hoắc Vi Vũ liếc xéo phụ dâu:
"Vậy hay là, tôi chia cho cô một nữa?"
Sắc mặt phụ dâu khẽ biến hơi hơi trắng bệch:
"Ai thèm ăn đồ của cô đã dùng qua, tiểu Tuyết nhà tôi đã chuẩn bị cho tôi rồi, tôi muốn ăn bao nhiêu cũng được."
"Khó trách, ruồi nhặng bu quanh, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, người cũng như thế." Hoắc Vi Vũ ung dung cười nói, cầm muỗng quấy vi cá trong chén.
"Cô nói cai gì hả, đồ lắm chuyện." Phụ dâu trừng to mắt phẫn hận nói.
Hoắc Vi Vũ múc một muỗng vi cá bỏ vào miệng, yêu dã nhìn về phía phụ dâu, ánh mắt khinh miệt.
Phụ dâu thấy cô ăn vi cá, nhịn xuống, ánh mắt hung ác nham hiểm.
Hoắc Vi Vũ bình tĩnh ăn nửa bát.
Phụ dâu thấy nhiệm vũ đã hoàn thành, đi ra cửa, gọi điện thoại cho Cố Kiều Tuyết:
"Tiểu Tuyết, cô ta ăn hết nửa bát rồi. Hồi nảy cô ta còn muốn chạy trốn ra cửa sau, bị tôi bắt trở về, tôi nhìn cô ta ăn từ đầu đến cuối."
"Quá tuyệt, Hoắc Vi Vũ khốn kiếp, lát nữa, nhìn cô ta mất mặt như nào." Cố Kiều Tuyết đắc ý cười nói.
"Tiểu Tuyết, hồi nảy tôi bắt cô ta lại, giày bị hư rồi." Phụ dâu hàm ẩn nói.
"Biết rồi, lễ cũng sắp bắt đầu tiến hành rồi, ngày mai tôi dắt cô đi dạo phố, mua cho cô một đôi giày tốt."
"Cảm ơn tiểu Tuyết."
Cố Kiều Tuyết vui sướng, uống sạch hết bát vi cá.
Người chủ trì bắt đầu.
Hoắc Vi Vũ dựa vào ghế, rũ mắt xuống nhìn người chủ trì phát biểu, theo tiếng nhạc vang lên, Ngụy Ngạn Khang cùng Cố Kiều Tuyết đi vào.
Cố Kiều Tuyết dương dương đắc ý nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.
Cô không thèm liếc bọn họ một cái, cúi đầu, lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua thời gian, 12 giờ 28 phút.
Trước mặt xuất hiện một cái bóng.
Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn Cố Cảo Đình.
Anh ngồi xuống, nhìn trên đài, trầm giọng nói:
"Một hồi bọn họ đi mời rượu trưởng bối, cô cũng đi."
"Hoắc Vi Vũ: "..."
Cố Kiều Tuyết cho cô mời rượu, chắc cô ta sẽ nhớ cái hôn lễ này đến hết đời luôn quá.
Nhưng mà, ở đây rất nhiều người, bọn họ sẽ phỏng đoán quan hệ của cô và Cố Cảo Đình.
Lần trước Ngụy Tịch Phàm nói Ngụy Ngạn Khang là cháu của ông, chắc cũng sẽ đến.
Về sau sao cô làm việc được đây?
"Tôi không muốn." Hoắc Vi Vũ cự tuyệt nói.
Cố Cảo Đình chậm rãi liếc cô, hơi thở ung dung, cường đại trầm giọng nói:
"Tôi nói cô muốn, cô phải muốn."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...