Vừa dứt lời, đầu của Duật Nghị bị đánh.
Anh ta ôm lấy đầu, tức giận trừng mắt nhìn về phía Cố Cảo Đình, lớn tiếng quát: "Tại sao anh lại đánh tôi, dựa vào cái gì mà anh dám đánh tôi!"
"Dựa vào cái gì? A." Cố Cảo Đình xùy cười một tiếng, lãnh khốc ngồi xổm xuống.
Anh từ trên cao nhìn xuống anh ta, đôi mắt sắc bén nhíu lại, sắc lạnh hiện ra, nhìn chằm chằm anh ta, "Chỉ bằng những lời nói này của cậu, đời này trong giới chính trị cậu chết chắc rồi."
Duật Nghị không bình tĩnh la lên: "Anh cho rằng mình là ai? Đắc tội anh thì trong chính trị xem như xong rồi? Chức vụ của anh là được ba tôi ban tặng, tên tư lệnh của anh cũng là do ba tôi nâng lên, ba tôi có thể cho anh, cũng có thể lấy lại! Anh trong mắt tôi chẳng là gì cả."
Ánh mắt của Cố Cảo Đình sắc bén, bóp chặt cổ của anh ta, dường như muốn dẫm nát anh ta ở dưới chân, trầm giọng nói: "Nếu không phải ba của cậu đã cứu tôi, tôi mới lười quản cậu, không phải vì cậu đắc tội tôi mà không thể yên ổn trong chính trị, mà là do cậu tự phụ, quần áo lụa là, ăn chơi trác tang, không đảm đương nổi trách nhiệm của quốc gia, biết ngày hôm qua người theo dõi cậu là ai không?"
"Theo dõi tôi không phải là anh sao?" Duật Nghị vỗ mặt đất phẫn hận nói, mặt và cổ căng ra đến đỏ bừng.
Cố Cảo Đình siết chặt quai hàm, đứng dậy.
Anh vứt tư liệu trên bàn trà xuống trước mặt Duật Nghị, lạnh lùng nói: "Nhìn cho rõ rồi nói tiếp."
Duật Nghị bị khí thể của anh làm cho run rẩy, nhặt tư liệu trên mặt đất lên, thấy tấm hình trước mặt, ánh mắt trừng lớn, hiện lên chút sợ hãi, nhanh chóng lật ra mấy tấm sau.
Người theo dõi anh ta, đều là Bạch Hộ Vệ.
Bạch Hộ Vệ là người bên cạnh Phó Thống.
Lâu nay Phó Thống luôn nhìn chằm chằm vào vị trí tổng thống, luôn muốn tìm nhược điểm của tổng thống để kéo ông xuống đài.
Duật Nghị dù có khốn nạn mấy, cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc, anh ta rất rõ ràng chuyện này.
Dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi cũng không còn.
Anh ta giải thích với Cố Cảo Đình nói: "Ngày hôm qua tôi cũng không có làm gì. "
"Đó là bởi vì cậu còn chưa kịp làm gì đó, cậu mở party trong đó có mời Tương Tử Viện nữa đúng không?" Cố Cảo Đình hỏi.
Duật Nghị có chút bối rối, "Làm sao anh biết?"
Cố Cảo Đình nghiêm túc nhìn anh ta, "Tương Tử Viện là em họ của Tương Mẫn Vũ, Tương Mẫn Vũ và Phó Thống lại qua lại tương đối gần, nếu như hành vi và lời nói của cậu ở trong buổi party bị chụp được, đưa đến trong tay Phó Thống, cậu nghĩ xem có hậu quả gì?"
Duật Nghị biết mình thiếu chút nữa gặp rắc rối, giơ chân, bực bội nói: "Sao lại phiền phức như vậy, làm chuyện gì cũng bị người khác nhìn chằm chằm, một chút tự do cũng không có."
"Cao xử bất thắng hàn (ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh, ở càng cao thì bắn càng xa), lúc cậu hưởng thụ quyền sống chết của người khác, phải nghĩ đến ánh mắt xung quanh luôn nhìn chằm chằm vào cậu, cậu có một chút sai lầm, cũng sẽ bị người ta phóng đại ra, làm chuyện gì trước hết hãy nghĩ tới hậu quả, cậu cũng sẽ không ngông cuồng như vậy. trung tá Thượng, bảo vệ hoàng tử rời khỏi đây." Cố Cảo Đình hạ lệnh đuổi khách.
"Tôi đi nhà vệ sinh chút." Duật Nghị nói xong, xoay người liền đẩy ra cửa phòng rửa tay.
Cố Cảo Đình không kịp ngăn cản, Hoắc Vi Vũ trốn ở phía sau rèm cửa phòng tắm,, vẻ mặt lại càng hoảng sợ, tắt đi vòi nước.
Trên tay cô có một khăn lông, muốn che trên đầu hay muốn che phía dưới đây!
Duật Nghị đi vào phòng tắm, đã nhận ra có chút không đúng, nhìn về phía mặt đất.
Quần áo của đàn ông và phụ nữ lẫn lộn vào cùng một chỗ.
Thoạt nhìn, là khi làm tình luôn như này.
Đàn ông chính là Cố Cảo Đình, vậy người phụ nữ kia là ai?
Duật Nghị tò mò, tính tình quấy phá bắt đầu muốn phản nghịch, bắt được rèm cửa kia vừa định kéo ra.
Cố Cảo Đình nhanh như chóp cầm cổ tay của anh ta, trầm giọng nói: "Bên trong là người phụ nữ của tôi, đi ra ngoài."
"A." Duật Nghị dễ nói chuyện buông tay ra, trong mắt ánh sáng lóe lên, thừa dịp Cố Cảo Đình buông lỏng cảnh giác, kéo mạnh tấm rèm cửa ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...