"Không có chuyện gì khác Nếu như, tôi đi trước." Hoắc Vi Vũ quay người, đi đến cửa.
"Đứng lại." Thái Nhã nghiêm nghị nói.
Hoắc Vi Vũ không để ý Thái Nhã, đi tiếp.
Tần Diệu Ni nhân thời cơ tiến lên giữ chặt cánh tay Hoắc Vi Vũ, hung hãn nói:
"Phu nhân bảo cô dừng lại, cô không nghe thấy sao? Bị điếc hả?"
Hoắc Vi Vũ hất tay Tần Diệu Ni ra, chán ghét nói:
"Tôi không phải là một con chó nịnh hót."
Tần Diệu Ni giật mình, tổn thương nhìn về phía Hoắc lão gia:
"Ba ba, nghe thấy không, cô ấy chửi chúng ta là chó."
Hoắc lão gia giận đến phát run, cầm gậy đánh vào đầu gối Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ không kịp phản ứng, cơn đau ập đến, quỳ trên mặt đất.
Còn chưa đứng dậy, Hoắc lão gia nhấc gậy đánh vào đầu cô.
Hoắc Vi Vũ liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt, máu tươi chảy xuống, mơ hồ che đi tầm mắt của cô.
"Nghiệt súc, lần trước tôi nên đánh chết cô mới đúng." Hoắc lão gia còn chưa hết giận, đánh vào lưng cô thêm mấy cái.
Hoắc Vi Vũ bị đánh nằm trên đất.
Thân thể bị đánh đến run lên, tay run lẩy bẩy.
Máu tươi nhỏ giọt trên đất, màu đỏ diêm dúa.
Trong lúc nhất thời, trì hoãn, không đứng dậy được.
Cô cũng không muốn vùng vẫy.
Cuộc sống, quá mệt mỏi.
Chết rồi, cũng tốt, mọi chuyện kết thúc.
Cô không có người thân, không có người yêu, bạn thân cũng không thể gặp.
Một người còn sống, quá cô đơn, quá thống khổ.
"Đáng đời, mặt hàng như cô ta nên chết sớm một chút, giữ lại gây tai họa cho người thân, cho bạn bè, tai họa cho người vô tội." Cố Kiều Tuyết khinh bỉ nói ra.
"Cố tiểu thư, Hoắc gia cùng cô ta không quan hệ, cô cũng thấy đấy, gia gia rất chán ghét cô ta." Hoắc Thuần khẩn cầu nói.
"Về sau, cô ta gây chuyện, xin đừng tính lên đầu chúng tôi." Tần Diệu Ni xoay người, kéo ra nụ cười.
Hoắc lão gia cũng khẩn trương nhìn Thái Nhã, chờ Thái Nhã ra quyết định.
Thái Nhã nhếch miệng, ý vị thâm trường nói với Hoắc lão gia:
"Dù sao máu chảy trong người cô ta cũng là máu của Hoắc gia, không phải các người nói không quan hệ liền không quan hệ."
"Tôi đã đánh cô ta rồi." Hoắc lão gia không bình tĩnh nói.
"Gia giáo không tốt, là lỗi của cha. Hoắc Vi Vũ phẩm hạnh quá kém, không coi bề trên ra gì, cuồng vọng vô lý, nên phải giáo huấn lại thật tốt." Thái Nhã nói ra.
Tần Diệu Ni gấp gáp:
"Hoắc gia chúng tôi không quan hệ với cô ta nha, lần trước cô ta đã bị gia gia đuổi ra khỏi Hoắc gia, về sau cho dù cô ta nghèo hay giàu, tốt hay xấu, đều không quan hệ với chúng tôi, phu nhân sáng suốt."
"Vậy thì phải đổi họ." Thái Nhã ý tứ hàm xúc nói.
Hoắc lão gia lập tức dùng gậy chỉ vào Hoắc Vi Vũ, trợn mắt nói:
"Cô có đổi họ hay không, nếu không, tôi sẽ đánh chết cô, tránh bị cô liên lụy."
Hoắc Vi Vũ lãnh đạm nhìn Hoắc lão gia, máu tươi đã làm mờ tầm mắt của cô.
Cô không thể té xỉu ở nơi này!
Cho dù chết cũng sẽ chết bên ngoài, tránh cho bị bọn họ nhục nhã.
Thái Nhã, Cố Kiều Tuyết ước gì cô chết đi, cho nên khiêu khích khắp nơi, châm ngòi thổi gió.
Bọn họ muốn cô chết, cô liền sống cho bọn họ xem.
Cô Hoắc Vi Vũ không dễ bị khi dễ như thế.
"Được." Hoắc Vi Vũ đơn giản trả lời.
Cô nhìn thấy trong mắt Hoắc lão gia mừng rỡ như điên.
Bây giờ, đối với cái họ này, cô hoàn toàn chán ghét.
Cô dùng hết sức đứng lên.
"Cố phu nhân, bà nhìn xem, cô ta đồng ý rồi, hiện tại cô ta không còn họ Hoắc nữa, khẳng định về sau chọc giận các người cũng không quan hệ gì với chúng tôi chứ?" Hoắc lão gia kích động nói.
"Ừm." Thái Nhã lên tiếng, ánh mắt bén nhọn nhìn Hoắc Vi Vũ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...