Hoắc Vi Vũ xem bọn họ vẫn luôn canh giữ ở cửa sổ, mặt mày đào hoa, nước miếng đều mau chảy ra.
trên mặt cô xuất hiện ba vạch đen, cầm lấy di động, gởi tin nhắn qua Cố Cảo Đình, “Cố gấu trúc, hướng trên lầu xem.”
Cố Cảo Đình nhìn về phía trên lầu.
Từ lầu ba đến trên đỉnh, tất cả cửa sổ đều là đầu.
Cố Cảo Đình: “……”
“Phiền anh lái xe từ bãi đỗ xe rời đi, quẹo phải 100 mét, nơi đó có cái góc có thể ẩn nấp, đóng cửa kỹ càng, cẩn thận đừng lộ, tôi sau 12 giờ tan tầm lại đây.” Hoắc Vi Vũ nhắn tin.
“Đã biết.” Cố Cảo Đình nhắn tin lại.
“Nam thần đi như thế nào? Anh không phải tới đón người sao?” Đồng sự A khó hiểu nói, rất là mất mát.
“Phỏng chừng là phát hiện chính mình bị vây xem, cho nên lái xe đi rồi, thật muốn biết người anh đợi là ai.” Đồng sự B nói.
“bên phải Công ty cách 100 mét, có một chỗ dừng xe ẩn nấp, có thể hay không ở nơi đó, tan tầm, chúng ta đi xem.” Chị Lý suy đoán.
Hoắc Vi Vũ: “……”
Người phụ nữ bắt gian chỉ số thông minh có thể so với Holmes, quả nhiên nói một chút đều không có sai.
Hoắc Vi Vũ xám xịt lại gởi Cố Cảo Đình một tin nhắn.
“chỗ hiện tại anh ẩn nấp đã không an toàn, thỉnh nhanh chóng dời đi, nếu không ở nhà tôi chờ đi.”
Đốc đốc đốc
âm thanh gõ bàn vang tới
Hoắc Vi Vũ có tật giật mình, đem điện thoại thu hồi, đặt ở dưới bàn.
không cẩn thận ấn phím trò chuyện cũng không biết.
Cô ngẩng đầu nhìn không biết khi nào Ngụy Tịch Phàm lại đây.
“hoảng sợ như vậy làm gì?” Ngụy Tịch Phàm hỏi, thanh âm thực ôn nhu, ôn nhu, giống như nước suối.
Hoắc Vi Vũ thật đúng là không thích ứng một người xa lạ đối với mình ôn nhu nói chuyện.
Cô máy móc mỉm cười, gật đầu, giải thích: “Đây là phản ứng tự nhiên nhìn thấy ông chủ, nghe nói, khẩn trương công tác có thể nâng cao hiệu suất.”
“"Nói khéo như rót mật, đầu óc chuyển trái lại rất nhanh." Ngụy tịch phàm cười khen.
“Kiếm miếng cơm ăn." Hoắc Vi múa khiêm tốn nói.
Ngụy Tịch Phàm càng xem Hoắc Vi Vũ càng vừa lòng, “Giữa trưa tôi hẹn quảng lý điện ảnh mới nhậm chức Hà chủ nhiệm ở đông lâu ăn cơm, cô cũng cùng đến đi.”
Hoắc Vi Vũ nhớ tới Cố Cảo Đình còn đang đợi, cự tuyệt nói: “Ngại quá, giữa trưa tôi có việc, không thể đi chiêu đãi hộ khách.”
Ngụy Tịch Phàm dừng một chút.
Anh không nghĩ tới ngày đầu tiên đi làm nhân viên sẽ chống lại anh, không vui nhíu mày, “giữa trưa cô có chuyện gì?”
“Tôi hẹn bạn ăn cơm.” Hoắc Vi Vũ giải thích.
“Bạn có thể hẹn cuối tuần, chủ nhiệm là khách quan trọng của công ty chúng ta, nếu cô công và tư không phân rõ như vậy, tôi cảm thấy cô rất không thích hợp làm ở công ty tôi.” Ngụy Tịch Phàm nghiêm mặt nói.
Hoắc Vi Vũ cúi đầu.
Cô trước mắt cần công việc này để có chi tiêu.
“Tôi đã biết, tôi nói cùng bạn tôi.” Hoắc Vi Vũ cầm lấy di động, nhìn đến đang ở chế độ trò chuyện.
Nói vậy Cố Cảo Đình đều nghe được.
Cô đem điện thoại đặt ở bên tai.
Cô có thể nghe được bên kia Cố Cảo Đình truyền tới tiếng hít thở trầm trọng.
Tựa hồ là không vui.
“giữa trưa tôi muốn đi chiêu đãi khách, không thể ra ăn cơm.” Hoắc Vi Vũ nói.
“uh.” Cố Cảo Đình lên tiếng.
Hoắc Vi Vũ còn đang suy nghĩ, Cố Cảo Đình như thế nào dễ nói chuyện như vậy, anh cúp điện thoại.
*
“Tra một chút Ngụy tổng giải trí Kình Thiên đặt phòng nào ở đông lâu, ở phòng bên cạnh đặt cho tôi một bàn, mặt khác, làm cho cục trưởng cục quảng lý điện ảnh Ninh Xuyên lại đây gặp tôi.” Cố Cảo Đình phân phó nói.
“vâng, tôi lập tức đi làm.” Trung tá Thượng tiếp thu mệnh lệnh.
Bất quá, tư lệnh hưng phấn gấp trở về cố ý đi đón phu nhân tan tầm, như thế nào, lại tán dóc với cục trưởng cục quảng lý điện ảnh?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...