Hoắc Vi Vũ hơi đỏ mặt, nghiêng đầu qua, nhíu mày, cúi thấp đầu xuống.
Cố Cảo Đình thấy cô như vậy hơi hơi nhếch miệng: "Tới ăn điểm tâm."
Hoắc Vi Vũ cũng đói bụng, ngồi vào bàn ăn.
Bữa sáng rất phong phú.
Có cháo gà, cà rốt xào, cùng trứng chần nước sôi, nước chanh.
Cố Cảo Đình để hai viên thuốc lên bàn: "Ăn xong uống thuốc."
Hoắc Vi Vũ nhíu mày:
"Ngay lúc tôi ăn điểm tâm, lấy thuốc ba phần độc ra, anh muốn hạ độc chết tôi hả."
Cố Cảo Đình: "..."
"Tôi không ngại cho cô uống giống hôm qua. Muốn hạ độc cô chết, thì tôi cũng đã chết trước rồi." Cố Cảo Đình bất đắc dĩ nói.
Hoắc Vi Vũ cắn đũa, hôm qua?
Cô mơ thấy Cố Cảo Đình mớm thuốc cho mình, xong anh ra khỏi phi cơ, mang theo nụ cười tà tứ phất tay với cô, làm cô tức chết.
Chẳng lẽ nửa chuyện trước là thật?
Cố Cảo Đình đi vào phòng, cầm một viên thuốc ra, bỏ vào tay, ở trước mặt cô, dứt khoát nuốt xuống, ánh mắy trầm tĩnh nhìn cô.
Hoắc Vi Vũ: "..."
Cô đẩy tay anh ra.
Anh cảm giác như có một dòng điện chảy qua, đầu ngón tay cô đụng vào anh khiến anh động tâm, theo bản năng, anh cầm tay của cô lại.
Hoắc Vi Vũ nhìn tay anh trống trơn, liền nhìn lên miệng anh.
Ánh mắt nghi ngờ, giống như muốn nói, anh ngậm trong miệng thôi chứ không ăn phải không.
Cố Cảo Đình phì cười, mang theo vài phần cưng chiều cùng bất đắc dĩ, nâng gáy cô lên, kéo đến trước mặt anh.
Bờ môi rơi vào trên môi cô, lưỡi đỏ tiến vào trong miệng của cô, đụng phải đầu lưỡi mềm mại của cô, anh liền ngậm vào, quấn lấy đầu lưỡi của cô, quét hết bên trong vòm miệng anh.
Hoắc Vi Vũ nhíu mày.
Thật sự ăn hết thuốc.
"Anh uống lộn thuốc." Hoắc Vi Vũ không hiểu nói.
Cố Cảo Đình: "..."
Đôi mắt anh hơi u ám lại, hiện lên một chút thương cảm.
Anh nghĩ anh bị bệnh thật rồi, một loại bệnh tên là Hoắc Vi Vũ, triệu chứng chính là không có lý trí, không có tâm trí, thời điểm đối mặt với cô, IQ đều bị chó ăn, mơ mơ màng màng, điên điên khùng khùng, ngay cả thuốc cũng ăn bậy.
Nhưng mà, anh cũng không tính chữa trị, bời vì bệnh đã nguy kịch, hết thuốc chữa rồi.
"Tới phiên cô." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Hoắc Vi Vũ rút tay ra.
Anh cảm thấy trong lòng bàn tay trống rỗng, trong lòng liền mất mát lợi hại.
Hoắc Vi Vũ cầm thuốc lên, giảo hoạt nhìn anh, hỏi: "Ăn ngon không?"
Cố Cảo Đình uống một hớp nước, im lặng, không trả lời cô.
"Nếu ăn ngon vậy cho anh hai cái này luôn." Hoắc Vi Vũ nắm tay anh, bỏ hai viên thuốc vào.
Cố Cảo Đình nhíu mày: "Không thể ăn."
"Không thể ăn anh còn để cho tôi ăn." Hoắc Vi Vũ nhanh lẹ trả lời.
Cố Cảo Đình biết cô đang chơi xấu, nhét thuốc vào miệng cô, ấn gáy cô, ép cô nuốt xuống.
Đắng.
Hoắc Vi Vũ vội nuốt xuống.
Cố Cảo Đỉnh đưa nước cho cô.
Mặt Hoắc Vi Vũ nhăn lại như đang ăn khổ qua, tiếp nhận, "ực, ực, ực" uống hết, che miệng lại, mùi thuốc vẩn còn lưu lại trong miệng: "Còn phải uống bao nhiêu ngày."
"Uống đến khi nào cô tốt mới thôi." Cố Cảo Đình trả lời.
"Khi nào anh trở về quân đội? Trở về, có phải qua mấy tháng mới ra được phải không?" Hoắc Vi Vũ bực bội nói.
Một đạo ám quang từ trong mắt Cố Cảo Đình lướt qua, anh lạnh mặt: "Yên tâm, nếu như đi quân đội mấy tháng, tôi sẽ mang phu nhân theo."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...