Nụ hôn này, hàm chứa hết tất cả tình cảm của anh.
Áy náy, đau lòng, thương tiếc nhưng lại không thể làm gì.
Anh đụng đến môi ngọt ngào thơm ngát của cô liền không buông ra được.
Càng hôn càng sâu, càng muốn nhiều hơn nữa.
Nơi nào đó trên cơ thể căn cứng, như muốn đâm thủng quần.
Lại hôn tiếp, anh không thể khống chế bản thân mình.
Cũng không biết tại ao, hôm nay khát vọng của anh hơn trước rất nhiều.
Dùng toàn lực kéo lại lý trí, anh mới thả bờ môi cô ra.
Trong mắt tràn ngập màu sắc…
“Thích tôi hôn không?” Cố Cảo Đình khàn khàn hỏi.
Cô vừa mới bị anh hôn đến hít thở không thông, trong phổi, trong máu, trong lònng, đều kháng nghị nụ hôn của anh.
Hết lần này đến lần khác muốn đẩy anh ra, nhưng vì sức yếu, không tài nào đẩy ra được.
“Không thích.” Hoắc Vi Vũ tức giận trả lời.
Dù biết câu trả lời nằm trong dự tính, nhưnng chính tai nghe, lòng anh trầm xuống, ánh mắt ảm đạm đi vài phần.
“Vậy cô ngoan ngoãn ăn cơm cho tôi, không ăn tôi liền hôn, hôn đến khi nào cô ăn thì thôi, lần sau không nghe lời, không hơn nữa mà là…chắc cô cũng hiểu nhỉ.” Cố Cảo Đình ý vị thâm trường nói.
Hoắc Vi Vũ không bình tĩnh: “Anh là bạo chúa, tôi không muốn ở trong bệnh viện, tôi không thích bệnh viện, không cần ăn cơm viện.”
Cố Cảo Đình không để ý đến cô, đứng lên.
“Tôi gọi cho cô một phần cơm khác, nếu muốn xuất viện, thì dưỡng tốt thân thể đi.” Cố cảo Đình lãnh khốc nói, đi đến cửa.
Hoắc Vi Vũ bực bội cầm túi ném Cố cảo Đình.
Trúng phóc.
Cố Cảo Đình nhíu mày, liếc cô một cái, trong mắt bắn ra một tia sáng lạnh, nhưng cuối cùng, anh lại không làm gì, mở cửa đi ra ngoài.
Điện thoại của Hoắc Vi Vũ vang lên, là Yến Tử, nghe: “Khi nào chị chuyển tiền chị sẽ gọi.”
“Chị Vi Vũ, chị nhất định phải cứu em, hồi nảy em đi trung tâm mua sắm lựa đồ, muốn mua vài bộ cho chị, nhưng không biết ở đâu chui ra một bà tám, tranh đoạt với em, em không cẩn thận xé rách đồ của cô ta, bây giờ cô ta muốn em bồi thường, nhưng mà em không có tiền.” Yến Tử làm bộ đáng thương nói.
Một cỗ lửa giận trong lòng Hoắc Vi Vũ bốc lên não: “Yến Tử, em không có tiền còn đi trung tâm mua sắm lựa đồ, hiện tại chị đang ở trong bệnh viện, có thể cho chị an tĩnh nghỉ ngơi không.”
“A, chị Vi Vũ, chị nằm troang viện hả, nghiêm trọng không?” Yến Tử lập tức hỏi.
Hoắc Thuần dừng một chút, vòng tay trước ngực, đáng giá Yến Tử hỏi:
“Chị Vi Vũ là Hoắc Vi Vũ à?”
Yến Tử thấy cô nhận biết Hoắc Vi Vũ, lôi kéo làm quen nói:
“Chị, vừa rồi bộ quần áo đó là em nhìn trúng trước, nếu chị không giành với em, thì em cũng không té, cũng không xé rách áo của chị, chị xem, có thể bớt chút ít không, dù sao chúng ta cũng có chung bạn mà.”
Hoắc Thuần xem thường cười môt tiếng, ngoắc ngoắc tay nhìn Yến Tử:
“Đưa điện thoại cho tôi.”
Yến Tử lập tức đưa điện thoại cho Hoắc Thuần.
“Hoắc Vi Vũ, cô đang nằm viện hả, không phải bị Tư lệnh đánh đó chứ?” Hoắc Thuần âm dương quái khí cười trên nổi đau của người khác.
Hoắc Vi Vũ nghe giọng của Hoắc Thuần, ánh mắt lạnh xuống: “Không liên quan đến cô.”
“Bạn của cô làm rách đồ của tôi vậy có liên quan không? Tôi nhìn một thân cô ta toàn hàng nhái, cầm bộ đồ một vạn yêu thích không buông, không giành được với tôi, còn xé rách áo của tôi, bộ đồ tôi mặc là Hermes kiểu mới, giá 36000, tôi bớt cho cô, lấy ba vạn sáu thôi, số tiền này là cô trả hay bạn cô trả đây?” Hoắc Thuần hùng hổ dọa người nói.
Bây giờ Hoắc Vi Vũ mới biết tại sao Yến Tử mượn cô một vạn.
Bọn họ đều là người không có tiền, nhưng trước mặt là Hoắc Thuần, cô không muốn hạ mình cuối đầu.
“Lát nữa tôi mang tiền tới, còn cô làm phiền cởi bộ đồ đó ra, đồ mặc qua, tôi không muốn, vậy đưa cho Yến Tử đi.” Hoắc Vi Vũ nói cúp điện thoại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...