"Tôi muốn anh xin lỗi Thừa Ân." Hoắc Vi Vũ lớn tiếng quát.
Cố Cảo Đình dừng một chút, đôi mắt thâm sâu nhìn cô.
Anh, Cố Cảo Đình, cao cao tại thượng, duy ngã độc tôn, cho dù là tổng thống, cũng không thể làm anh phải xin lỗi.
Huống chi, anh cũng không cảm thấy sai.
Anh tận mắt thấy Lâm Thừa Ân ôm Hoắc Vi Vũ, không phế anh ta, đã khách khí lắm rồi.
Cố Cảo Đình nghiêm mặt, ngồi ở bên giường.
Hoắc Vi Vũ cũng biết ý của anh, khóe miệng giơ lên, nước mắt tràn đầy hốc mắt, cười vô cùng châm chọc, "Làm không được, phải không? Đây chính là đều tôi muốn."
Đôi mắt Cố Cảo Đình thâm sâu, lâm vào trong trầm tư.
Tiếng đập cửa vang lên
"Vào đi." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Trung tá Thượng đẩy cửa ra, nhìn về phía Cố Cảo Đình, vẻ mặt lộ vẻ khó xử, "Tư lệnh, tôi có chuyện muốn báo cáo."
Cố Cảo Đình nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của trung tá Thượng, nhìn anh lại nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ ngồi ở đầu giường, hai tay ôm đầu gối, lạnh nhạt nhìn anh, "Cần tôi tránh đi không?"
Cố Cảo Đình không nói gì.
Hoắc Vi Vũ dời chân, đến bên giường, tìm kiếm dép trên mặt đất.
Anh cầm chặt cánh tay của cô, hỏi: "Có phải chỉ cần tôi nói xin lỗi với anh ta, thì cô sẽ bỏ qua chuyện này?"
Hoắc Vi Vũ liếc nhìn về phía Cố Cảo Đình, "Anh phải đảm bảo sau này không được tìm anh ấy gây phiền toái."
Cố Cảo Đình nhíu mày, tức giận đảm bảo: "Anh ta không ôm phụ nữ của tôi, không có tâm tư khác với phụ nữ của tôi, tự nhiên tôi sẽ không động tới anh ta."
"Chúng tôi quen biết nhau từ nhỏ, lúc nào cũng ở cùng một chỗ, anh suy nghĩ nhiều rồi." Hoắc Vi Vũ giải thích nói.
"Chúng ta từ nhỏ cũng không biết, trong QQ còn có người bình luận nói chúng ta không thể nào thành một đôi. Bây giờ cũng đến với nhau đó thôi, mọi chuyện không có tuyệt đối, cô đã biết không khả năng, cô để ý một chút, tôi hy vọng cô có thể kiên trì dự tính ban đầu của chúng ta, cách xa anh ta một chút." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
"Thanh giả tự thanh, tôi không cần người khác biết và tin tưởng, tôi biết mình đang làm gì là được rồi." Hoắc Vi Vũ không tìm được giày, đứng lên, đi chân trần trên mặt đất.
Cố Cảo Đình đem nàng kéo ngồi vào trên giường, nhíu lông mày, trầm giọng nói: "Bây giờ cơ thể cô rất yếu, động một chút sẽ té xỉu, cô nên nằm nghỉ."
"Không phải nói muốn xin lỗi Thừa Ân sao, anh muốn điện thoại nói với anh ấy, hay nói xin lỗi trước mặt anh ấy?" Hoắc Vi Vũ vội vàng hỏi.
Cố Cảo Đình nhíu mày, trên mặt có chút không tự nhiên, nhượng bộ nói: "Hôm khác anh ta xuất viện, tôi mời anh ta ăn cơm."
Hoắc Vi Vũ gật đầu, rũ mắt xuống, "Ở trước mặt của anh ấy, đối xử tốt với tôi một chút.
"Lúc nào thì tôi đối xử không tốt với cô." Cố Cảo Đình có chút bực bội.
Hoắc Vi Vũ xùy cười một tiếng, nở nụ cười trong mắt lóe lên ánh sáng như sao,, "Tư lệnh, bây giờ mông tôi còn sưng lắm."
Cố Cảo Đình "..."
"Đó là bởi vì cô phạm lỗi." Cố Cảo Đình nói, anh còn chưa điều tra kỹ càng.
"A." Hoắc Vi Vũ chẳng muốn giải thích,
Cô nằm ở trên giường, đắp chăn cho mình, lạnh lùng nói ra: "Tôi muốn ngủ, còn phiền anh ra ngoài."
Cố Cảo Đình nhìn về phía trung tá Thượng, "Hỏi thăm Nhan Diệc Hàm một chút, thuốc đã nấu xong chưa."
"Tôi không uống thuốc." Hoắc Vi Vũ cự tuyệt nói.
"Không có mùi thuốc, uống thật ngon, tổng thống cũng uống thuốc của anh ta để điều trị cơ thể, hiệu quả rất tốt." Cố Cảo Đình dịu dàng nói, trong giọng nói mang theo ý dỗ dành.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy khác thường, nhìn về phía anh.
Chẳng qua anh không để cho cô nhìn rõ, đi về phía cửa.
Trung tá Thượng báo cáo: "Tư lệnh, chúng ta đã oan uổng cho phu nhân."
"Có ý gì?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...