Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Cố Cảo Đình chú ý tới cô trang điểm, trầm giọng nói: "Cô muốn đi đâu?"

"Bay giờ tôi muốn đi ra ngoài phỏng vấn, gần bị trễ rồi, không nói chuyện với anh nữa." Hoắc Vi Vũ đẩy anh đi ra ngoài.

Chính là đẩy không đi.

Hoắc Vi Vũ nóng nảy, nhíu mày nhìn về phía anh.

Cố Cảo Đình ôm eo của cô, kéo vào trong ngực của mình.

Hoắc Vi Vũ đâm vào trên người của anh, bởi vì dựa vào rất gần, cô còn ngửi được mùi nước hoa đặc biệt trên người anh.

Hình như là hỗn hợp sơn chi và cam thảo, hương vị rất ngọt.

Một tay của Cố Cảo Đình dễ dàng đỡ cô lên, quay người, cô liền ở ngoài cửa rồi.

Thời gian Hoắc Vi Vũ phỏng vấn không còn kịp rồi, không có suy nghĩ nhiều, kéo tay của anh ra, vừa lui về phía sau, vừa nói: "Tôi đi trước. Nhớ phải giúp tôi đóng cửa."

Cố Cảo Đình nhìn bóng lưng cô chạy dần biến mất, ánh mắt thoáng ảm đạm xuống, không có che giấu mất mát trong lòng anh.


Anh cầm túi quà tặng trong tay đặt ở trên bàn trà, một tay cắm ở trong túi quần, đi đến cửa sổ, nhìn Hoắc Vi Vũ chạy nhanh lên xe của mình.

Khuôn mặt cương nghị ở ánh sáng mặt trời chiếu rọi xuống, càng hiện ra đẹp đẽ, ánh mắt sâu thẳm, như là biển lớn mênh mông, sâu không lường được.

Trung tá Thượng vốn đang cúi đầu, trộm liếc nhìn tư lệnh, thở dài một hơi.

7:30 sau khi tư lệnh quan sát thao luyện xong, lập tức ngồi máy bay đến, sợ âm thanh máy bay ồn ào phá giấc ngủ của cô, còn cố ý sai người hạ máy bay đứng ở cách đây mười phút trên tầng cao nhất Shangrila.

Vốn tư lệnh đã đặt chỗ để đi ăn bữa sáng tình yêu, phu nhân thật sự là không hiểu phong tình, thấy tư lệnh tới, cũng không có chào hỏi, liền chạy đi.

Trong lòng tư lệnh của họ chắc cũng đau đớn lắm.

"Tư lệnh, 10h ngài còn có buổi hội nghị ở kinh thành, bữa sáng bên kia có muốn thay người hủy bỏ hay không?" Thượng trung tá nhắc nhở.

"Ân." Cố Cảo Đình lạnh lùng lên tiếng, đi ra ngoài nói với trung tá Thượng: "Điểm tâm sẽ ăn ở trên máy bay, 1 tiếng sau chúng ta đến kinh thành, thông báo bên kia sắp xếp hội nghị sớm hơn 1 tiếng, tôi không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy."

"Ách, vâng." Trung tá Thượng vuốt cằm nói.

*


Hoắc Vi Vũ đến công ty giải trí Kình Thiên đã chín giờ mười lăm phút, trên đường bị kẹt xe, cô vẫn đến muộn.

"Xin chào, tôi là Hoắc Vi Vũ tới đây phỏng vấn. đã hẹn với bộ phận nhân sự Trương Ái Hoa." Hoắc Vi Vũ nói với cô nhân viên quầy tiếp tân.

"Quản lý Trương có nói, cô ấy đang ở trong phòng khách lầu 6 đợi cô." Nhân viên tiếp tân lễ phép nói.

"Cám ơn." Hoắc Vi Vũ vào thang máy, cùng đi với cô là một người đàn ông đeo kính đen đang ngáp liên tục.

Tầng thứ 2 mở ra, lại có một người đàn ông bước vào.

"Lâm Quang, hôm qua không phải anh làm nhiệm vụ sao hôm nay lại tới đi làm?" Người đàn ông đi trễ kia kinh ngạc hỏi.

"Ngày hôm qua tôi và Mã Ngọc ở Shangri-La, đi theo một con cá lớn, nếu tuôn con cá này ra, toàn bộ thế giới đều muốn run rẩy hai chân." Lâm Quang đắc ý nói.

"Cá lớn gì, trâu quá vậy, nói nghe một chút."

"Nói cho cậu biết cũng không có quan hệ, ngày hôm qua trời vừa, Cố Cảo Đình dẫn theo một người phụ nữ thần bí đến Shangrila đặt phòng, 5h sáng Cố Cảo Đình mới đi, người phụ nữ kia hơn 7 giờ đi, lúc đi vào mặc chính là quần trắng, lúc đi ra lại mặc váy đen. Cậu hiểu đấy." Lâm Quang mập mờ nói.

"Cậu nói Cố Cảo Đình là người thừa kế Cố gia, được Tổng thống tín nhiệm là tư lệnh Cố đó hả?"

"Đương nhiên là anh ta, bằng không thì tôi sẽ không ngủ được trở lại tăng ca?" Lâm Quang đắc ý nói, lắc lắc máy ảnh trên tay: "Ảnh chụp đều ở bên trong rồi."

Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Lâm Quang, rũ mắt xuống.

Không trách được Cố Cảo Đình khuya rồi còn đi ra ngoài, không trách được buổi sáng trên người anh có mùi nước hoa của phụ nữ, thì ra là đi đến gặp tình nhân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui