"Đứng lại, đây là nơi cô có thể muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao?" Cơ thể mập mạp của Tân Diệu Ni chạy tới, chắn cửa, chống nạnh, mắng: "Tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi kêu cô qua đây không phải ôn chuyện, mà là hỏi tội."
"Hỏi tội?" Khóe miệng của Hoắc Vi Vũ cong lên có chút châm chọc.
"Lần trước hoàng tử Duật Nghị muốn tới nhìn Thuần nhi, có phải cô cố ý muốn phả hỏng hay không." Tần Diệu Ni chất vấn.
"Cô nên cám ơn tôi đã cứu cả nhà cô." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nhìn về phía Hoắc Thuần, "Nếu hoàng tử phát hiện, Hoắc Thuần không phải còn nguyên vẹn, đó chính là tội khi quân."
"Tội khi quân chính là cô! Không phải cô nói Hoắc Thuần của chúng tôi làm tiểu tam, sinh một đứa con trai cho tổng giám đốc Ngô sao? Cô cùng người khác bỏ trốn đã làm cho ba cô tức chết, còn đi nói xấu Thuần Thuần, bụng dạ của cô thật đen tối, làm cho Hoắc gia hổ thẹn, sao Hoắc gia lại có đứa súc sinh như cô chứ." Tần Diệu Ni hùng hùng hổ hổ nói.
"Mắng xong rồi hả? Mắng xong tôi có thể đi rồi." Hoắc Vi Vũ hời hợt nói.
"Ba, ba xem cô ta tới chết cũng không hối cải, nếu không phải cô ta ghen tị Thuần Thuần của chúng ta, phá hủy buổi hẹn hò của Thuần Thuần và hoàng tử, nói không chừng, Thuần Thuần của chúng ta đã sớm trở thành bạn gái của hoàng tử cho Hoắc gia chúng ta nở mày nở mặt rồi." Tần Diệu Ni nhìn về phía ông Hoắc la lên.
Ông Hoắc tức giận đến thịt trên mặt đang run động, nói: "Bắt nó lại, lấy roi lại đây cho tôi, hôm nay tôi nhất định phải dạy dỗ đứa cháu nghiệp chướng này."
"Ông nội, ông đừng nổi giận, thân thể quan trọng hơn." Hoắc Thuần dịu dàng nói xong, đưa roi cho ông HOắc.
Ông Hoắc vung roi một cái, đánh trên mặt đất, phát ra một tiếng “ba” thật lớn.
Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nhìn lướt qua roi, mặt không đổi sắc nói: "Ông dám động đến tôi một sợi tóc, tôi sẽ tố cáo ông tội đánh người, lên tòa sẽ càng dễ hơn, có mắt mặt cũng không phải tôi mà là Hoắc gia, là ông!"
Ông Hoắc tức giận dựng râu trừng mắt.
Tần Diệu Ni đứng sau lưng Hoắc Vi Vũ, đưa tay béo phì kiềm chế cánh tay Hoắc Vi Vũ, hung tợn nói: "Có ai thấy ông đánh cô, rõ ràng là cô trộm roi tìm người đánh cô, để hãm hại ông, tất cả mọi người ở đây đều có thể chứng minh."
"Cô thật vô sỉ." Hoắc Vi Vũ tức giận nói.
Ba một tiếng.
Roi vào trên người Hoắc Vi Vũ.
Lực đạo vô cùng mạnh.
Vốn chiếc váy màu trắng bị rách một lỗ hổng, lộ ra một mảnh màu đỏ ở bên ngoài cánh tay.
Cr người đều đã nóng rát đau đớn.
Ánh mắt của Hoắc Vi Vũ đỏ bừng trừng mắt nhìn ông Hoắc.
Người ông nội này, yêu thương Hoắc Thuần, lại chưa từng có chút thương tiếc đối với cô.
Lỗi của Hoắc Thuần, có thể không để ý, nhưng nếu cô sai, cũng sẽ bị phóng đại gấp mấy ngàn lần.
Vì thay Hoắc Thuần trút giận, liền vung roi đánh về phía cô.
"Hôm nay ông tốt nhất nên đánh chết tôi, nếu không, vết thương ông tặng cho tôi ngày hôm nay, ngày khác, tôi sẽ trả về gấp đôi." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói, không lùi bước, cũng không thỏa hiệp.
"Hôm nay tôi sẽ đánh chết đứa súc sinh như mày, miễn cho sau này hỏng mày hủy hoại thanh danh của Hoắc gia chúng tôi." Ông Hoắc không hề để ý nói, lại một cây roi đánh về phía Hoắc Vi Vũ.
Một roi này, ông dùng hết sức lực, đánh lên đi, phải tróc da bong thịt(trầy da tróc vẩy).
Hoắc Vi Vũ khẩn trương xoay người.
Đứng phía sau Hoắc Vi Vũ, Tần Diệu Ni thành bao thịt hứng trọn một roi này, đau đến cô gào khóc, lại gắt gao cầm cánh tay Hoắc Vi Vũ.
Ông Hoắc thấy mình đánh không trúng, liền càng tức giận, cầm roi chỉ vào mặt Hoắc Vi Vũ, ra lệnh: "Trói Hoắc Vi Vũ lên bàn, tôi muốn đánh chết cô ta, xem cô ta còn dám làm xằng làm bậy! không tôn trọng trưởng bối!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...