“ Mấy người thủ trưởng ở quân khu bên đó gần đây rảnh đến nổi mốc, nên ngày mai muốn đến đây thị sát.
” An Nam đùa cợt mà nhìn lấy Tiêu Thần đang ngồi ở đối diện, trông chờ vật bảo bối này của các vị thủ trưởng phát biểu vài lời.
Ai biết được Tiêu Thần lại chau chau mày, nói: “ Đại đội, tôi là một người thô bạo, ngày mai phải đưa bọn họ đi huấn luyện như bình thường.
” Ý tứ chính là nhiệm vụ chiêu đãi các vị thủ trưởng sẽ giao cho anh.
“ Người thô bạo?” An Nam nhướng mày, trong đầu lóe qua dáng vẻ của Tiêu Thần khi ở bên cạnh Lâm Hạ: “ Theo như tôi quan sát, cậu ở trước mặt cô vợ bé nhỏ của lại dịu dàng như nước chảy, cậu thích hạ thấp bản thân mình đến thế sao?” Thực ra anh ta cũng không thích giao tiếp với những vị thủ trưởng ở quân khu bên đó, chỉ là muốn trêu đùa Tiêu Thần một chút thôi.
“ Tôi ở trước mặt vợ của tôi đúng thật là dịu dàng như nước chảy, nhưng theo như tôi quan sát, anh ở trước mặt của vợ anh lại là một kẻ thê nô.
” Tiêu Thần nhàn nhạt phản kích.
An Nam: “ …….
”
Đấu võ miệng với Tiêu Thần, An Nam đã thất bại N lần rồi.
“ Khụ khụ khụ, tôi nghe nói người kia cũng sẽ đến.
” An Nam ngồi thẳng người lên, thần thái đùa giỡn vừa rồi lập tức biến mất, trong con ngươi tràn đầy vẻ chân thật nghiêm túc.
“ Ai?”
“ Lưu Trượng Nghĩa.
”
Lưu Trượng Nghĩa từng là đoàn trưởng của đoàn 431, hiện tại đã là tham mưu trưởng của quân khu.
“ Tôi đã không còn là Tiêu Thần của trước kia nữa.
”
Nếu như nói hoàn toàn quên lãng, thế thì anh không thể làm được, bởi vì một người đàn ông đối với chuyện tôn nghiêm của bản thân mình bị chà đạp dưới chân, là rất khó để quên đi.
Nhưng, anh đã học được cách đối mặt với bất kỳ chuyện gì cũng đều có thể làm đến mức ung dung bình thản.
Cũng giống như trước đó đối mặt với Triệu Ngưng Ngọc, anh chỉ là hơi hơi không thoải mái thôi, chứ không hề cảm thấy trong lòng có sự hận thù.
An Nam có chút bất ngờ, nhớ đến hồi Tiêu Thần vừa mới vào bộ đội đặc chủng anh vô cùng gay gắt, chỉ cần cho rằng điều đó là đúng thì anh sẽ tranh giành đến cùng, nhưng khi đối mặt với một chuyện gì đó, anh ta lại nhìn thấy sự rộng lượng từ trên người của Tiêu Thần.
Có lẽ không phải là rộng lượng, chỉ là đơn thuần không muốn để chuyện xấu này bị lột trần ra ngoài, nhưng điều này cũng đủ để khiến anh ta có cái nhìn khác về độ ngấm ngầm chịu đựng của anh.
Lưu Trượng Nghĩa cái người này anh ta biết rõ, có bối cảnh, lại thật sự có năng lực, muốn lật đổ hắn ta không phải là một chuyện dễ dàng, nhưng cũng không phải là không có chút tỷ lệ thắng nào.
Cho dù hắn ta có năng lực bối cảnh đi nữa, có thể so cạnh được với năng lực bối cảnh của Tiêu Thần hay không, chỉ cần Tiêu Thần đi đến trước mặt của các thủ trưởng thổi một ngụm gió thôi, sự nghiệp quân lữ của Lưu Trượng Nghĩa có lẽ sẽ có thể kết thúc ngay.
Nhưng Tiêu Thần không phải là loại người đó, huống hồ anh cũng không hề hận Lưu Trượng Nghĩa.
Bao năm nay anh đã đem bối cảnh thân thế của bản thân mình ẩn giấu tốt đến như thế, lần này làm sao có thể vì người khác mà bạo lộ bối cảnh của bản thân mình cơ chứ.
“ Hắn ta hiện tại đã là tham mưu trưởng rồi, đè áp cậu không chỉ có mỗi cái đầu, cậu không cảm thấy ngột ngạt sao?” Thực ra An Nam vẫn là rất thấy bất bình cho Tiêu Thần nha.
“ Chuyện của năm đó tuy rằng tôi không có cách nào quên đi triệt để, nhưng đã sớm không còn để tâm nữa rồi, chứ đừng nói là ngột ngạt.
Càng huống hồ, nếu như cảm thấy ngột ngạt, thì hôm nay, tôi đã không đứng ở nơi này rồi.
”
Nếu như không có đứng ở nơi này, cuộc đời của anh sẽ xảy ra một sự thay đổi rất lớn đây.
Trong đầu đột nhiên hiện lên bóng dáng của Lâm Hạ, anh cười cười, nếu như cuộc đời của anh thay đổi, thế có lẽ anh sẽ không thể gặp được cô gái nhỏ vừa đơn thuần, lại dễ dàng thỏa mãn kia rồi nhỉ.
Đối với cái giả thiết này, anh một chút cũng không có hứng thú để nghĩ.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Tiêu Thần, An Nam nhịn không được giật giật khóe môi.
Bọn họ đang đàm luận một vấn đề rất nghiêm túc đó có được không? Có chỗ nào lại khiến cho anh nhớ nhung rồi vậy?
……………..
Triệu Ngưng Ngọc đã từng cho rằng, có lẽ ba người bọn họ sẽ không cùng chạm mặt nhau nữa.
Nhưng khi nhìn thấy Lưu Trượng Nghĩa cùng với những thủ trưởng khác của quân khu đứng ở trước mặt cô ta cùng với Tiêu Thần còn có cả An Nam, cô ta đột nhiên cảm thấy vận mệnh thật đúng là biết trêu người mà.
Ở trong lòng cô ta, Lâm Hạ từ nhỏ đã sinh sống ở nông thôn căn bản không thể nào xứng được với Tiêu Thần ưu tú ngập trời thế này, cho nên chỉ cần cô ta nỗ lực thêm nữa, Tiêu Thần vẫn là có hy vọng quay trở về bên cạnh cô ta.
Đặc biệt là vào hôm đính hôn của Tiêu Thần, trong lúc vô ý cô ta đã biết được bối cảnh của Tiêu Thần, loại cảm giác này vô cùng mãnh liệt.
Nhưng hiện tại, cô ta lại cảm thấy tuyệt vọng không gì sánh được.
Bởi vì Tiêu Thần lúc này cũng giống như cô ta vậy, đang nghênh đón sự xuất hiện của các vị thủ trưởng.
Điều này không phải bất ngờ nhất, điều bất ngờ nhất chính là, trong ánh mắt của Tiêu Thần khi nhìn Lưu Trượng Nghĩa, trừ sự thờ ơ ra, thì không có một chút ý hận nào cả.
Nếu như cô ta vẫn chưa biết điều này đại biểu cho điều gì, thế thì cô ta đã sống vô nghĩa suốt bao nhiêu năm qua rồi.
Điều đó đại biểu rằng, mối quan hệ của Triệu Ngưng Ngọc cô ta cùng với Lưu Trượng Nghĩa là gì đều không có liên quan đến Tiêu Thần, cho nên tự nhiên sẽ không có thù hận, mà đối với cô ta, càng không thể có tình yêu!
“ Đã lâu không gặp, Tiêu Thần.
” Lưu Trượng Nghĩa thế mà lại lên tiếng chào hỏi với anh.
Tiêu Thần chỉ nhàn nhạt mà gật gật đầu.
Khi tầm mắt quét qua Tiêu Viễn Cường, anh nhìn thấy trong ánh mắt của ba mình có thần sắc khen ngợi, trong lòng Tiêu Thần sáng tỏ, có lẽ ba mình đã sớm đoán được chuyện giữa anh cùng Lưu Trượng Nghĩa còn có Triệu Ngưng Ngọc rồi, cho nên mới để cho bọn họ xuất hiện ở trước mặt của anh.
Tiêu Viễn Cường mở miệng nói: “ An Nam, Tiêu Thần, mọi người tiếp tục huấn luyện đi, chúng tôi tự tuỳ ý đi xem xem.
”
Tuỳ ý xem xem? Ông ấy xem nơi này là chợ rau đó à! An Nam trong lòng thấy sai sai.
Tiêu Thần cầu mong được nhanh chóng rời đi, nói chuyện cùng với các vị thủ trưởng còn khó chịu hơn cả chạy việt dã 5km nữa, bởi vì thế lập tức đưa theo lính của bản thân mình đi đến sân huấn luyện bên cạnh tiến hành huấn luyện thường ngày.
Nội dung chủ yếu của buổi huấn luyện hôm nay là bắn súng di chuyển.
Phía trước mỗi người đều sẽ để một tấm bia biết di chuyển, trên đó có 50 cái chấm nhỏ màu đỏ, yêu cầu trong thời gian quy định phải bắn trúng tất cả các chấm đỏ.
Đây là một mục huấn luyện rất khó, bởi vì bạn không những phải đi xác định vị trí của những chấm đỏ khác, hơn nữa còn phải trong thời gian quy định bắn trúng hết tất cả các chấm đỏ.
Tiêu Thần cũng đã từng trải nghiệm qua bài huấn luyện như thế này, nhưng mà cái này đối với anh mà nói thật sự chỉ là chuyện cỏn con mà thôi.
Bởi vì lúc còn ở đoàn 431, cấp trên trực thuộc của anh khi đó chính là lấy quy cách của tay bắn tỉa để huấn luyện anh, cũng chính là nói, trước khi anh gia nhập vào bộ đội đặc chủng, anh đã từng sở hữu phẩm chất ưu tú của một tay bắn tỉa.
Tạ Ích Dương cầm súng lên, mắt hơi nhíu lại, xuyên qua ống kính nhắm mắt nhìn về phía trước, sau đó lên đạn, mở khoá an toàn, cuối cùng đùng một tiếng, viên đạn bắn lên một cái chấm đỏ trong số đó.
Không hổ là lính đặc chủng, tất cả mọi người đều đã thông qua huấn luyện, nhưng Tạ Ích Dương cùng với Hạ Lâm còn có Đoạn Trần lại là những người có thời gian sử dụng ít nhất trong số đó.
Khi huấn luyện xong quay về đến khi nhà ở đã là 7 giờ tối rồi, lúc mở cửa ra, chợt nhìn thấy một người không hề ngờ tới.
“ Thủ trưởng, sao người lại đến đây thế?”
Tiêu Viễn Cường xoay người qua nghiêm túc mà nhìn lấy anh, không nói một lời.
“ Ta đã nghe Lưu Trượng Nghĩa nói về chuyện trước đây của ba người các con, con dự định thế nào?”
“ Hắn ta cũng thật không thành thật mà.
” Tiêu Thần đột nhiên bật cười lên.
“ Tiêu Thần!” Tiêu Viễn Cường mặt đen như sắp chết, ông đã sớm biết chuyện của Tiêu Thần cùng với Triệu Ngưng Ngọc, cho nên mới một mặt thử thám Lâm Hạ, một mặt khác dùng Triệu Ngưng Ngọc để thử thám Tiêu Thần, kết quả cũng xem như không tồi.
Nhưng ông không ngờ rằng giữa ba người bọn họ còn có một đoạn ngọn nguồn như thế, lại liên tưởng đến năm đó Tiêu Thần còn có một khoảng thời gian rất sa sút, điều này khiến ông có chút không yên tâm rồi.
“ Ba, ba đang lo lắng điều gì?” Tiêu Thần trầm mặt, trong con ngươi lóe qua tia lạnh lẽo.
Con trai của bản thân nên ông rất hiểu, một khi Tiêu Thần nhìn người khác như thế này, nhất định là đối phương đã chạm đến giới hạn của anh rồi.
Nhưng có những chuyện, ông nhất định phải làm cho rõ.
“ Lâm Hạ là một cô gái tốt, ta không hy vọng con bởi vì Triệu Ngưng Ngọc mà làm tổn thương con bé.
”
Khuôn mặt của Tiêu Thần triệt để trầm hẳn xuống rồi: “ Ba à, ba đưa theo một tốp người như thế đến đây thị sát là muốn biết con cùng Triệu Ngưng Ngọc có âm thầm làm chuyện xấu hay không à?”
“ Con nói xem.
”
“ Theo như con hiểu, ba chắc hẳn không có lòng dạ thảnh thơi như thế đâu.
” Thấy khóe miệng của Tiêu Viễn Cường giật giật, khuôn mặt trầm lặng của Tiêu Thần đã đỡ hơn nhiều rồi: “ Nếu như ba muốn biết chuyện liên quan đến Hứa Dương, thì con nghĩ bọn con cũng không có cách nào nói với ba thêm điều gì.
Đây là chuyện tuyệt mật của bộ đội đặc chủng bọn con, cho dù người là thủ trưởng đi nữa, cũng không thể can thiệp vào.
”
Tiêu Viễn Cường hỏi: “ Có nắm chắc không?”
“ Ba, con là một người lính đặc chủng, cho nên trước khi đi làm bất cứ nhiệm vụ gì tuyệt đối sẽ không hỏi bản thân mình về vấn đề này.
” Bởi vì có vấn đề thì sẽ có kỳ vọng, có kỳ vọng, là một chuyện rất nguy hiểm ở trên chiến trường.
Thân là một người quân nhân xuất sắc, mỗi lần trước khi đi làm nhiệm vụ anh đều sẽ ôm quyết tâm phải chết, đây là chuyện mà mỗi một đội viên lính đặc chủng đều phải làm được.
Tiêu Viễn Cường cứng họng, tuy rằng ông là thủ trưởng của quân khu, rất nhiều chuyện của lính đặc chủng đều sẽ qua tay của ông, nhưng trước giờ ông chưa từng đi can thiệp bộ đội đặc chủng chấp hành nhiệm vụ, bởi vì bọn họ có một bộ hệ thống bảo mật của riêng mình.
Lần này vượt quá, một là bởi vì nhiệm vụ lần này nguy hiểm, ông là quân nhân, cũng là một người ba bình thường, cho nên lo lắng con trai của bản thân là lẽ đương nhiên.
Hai là ông từ trong miệng của Lưu Trượng Nghĩa đã biết được quá khứ giữa ba người bọn họ, sợ Tiêu Thần ở không nổi……..
Nhưng xem ra, lo lắng của ông có chút dư thừa.
Tiêu Thần là một người rất cố chấp, chuyện mà bản thân đã nhận định cho dù có chín con trâu cũng không kéo anh về được.
Rất hiển nhiên, ở bên cạnh Lâm Hạ cả đời là chuyện mà anh đã nhận định.
Ngày hôm sau các vị thủ trưởng đã đi rồi, điều này khiến An Nam cảm thấy bất ngờ vô cùng.
Muốn từ chỗ Tiêu Thần tìm hiểu tại sao bọn họ lại đến đây, nhưng miệng của anh còn bịt kín hơn cả bức tường nữa.
Cuối cùng anh ta phải đành ra kết luận, các vị thủ trưởng ở quân khu quá nhàn rỗi, cho nên đến chỗ bọn họ để làm tiêu hao thời gian.
……………
“ Đúng rồi, Lâm Hạ, ba ngày sau đại học Quân Y của các cậu sẽ bắt đầu khai giảng rồi, anh Thần có đi tiễn cậu không?” Tả Tiểu Linh khoác lấy cánh tay của Lâm Hạ, hỏi: “ Tiêu Nguyệt Nhi trọng sắc khinh bạn kia nhất định là sẽ trực tiếp từ chỗ của Cố Quảng Tuyên đi thẳng đến đại học Quân Y để báo cáo, thế cậu phải làm sao.
”
Lâm Hạ cười cười: “ Cho dù anh ấy không thể đi cùng tớ, tớ cũng có thể tự mình đi mà.
”
Tả Tiểu Linh không đồng ý mà bĩu bĩu môi: “ Chồng chưa cưới đính hôn về để làm gì chứ, còn không phải là vào lúc cậu cần anh ấy, anh ấy có thể lập tức xuất hiện ở bên cạnh cậu sao, tớ cảm thấy có lẽ cậu và Nguyệt Nhi rất khó để hưởng thụ loại khoái cảm lấy bạn trai xem thành nô tài mà sai bảo nhỉ.
May là khi ấy tớ không bị lừa gạt bởi vẻ bề ngoài của anh Thần cùng Cố Quảng Tuyên, nếu không có thể sẽ ‘không phải quân nhân không gả’ rồi.
”
“ Khai giảng cấp ba tớ đã tự mình đi rồi, đại học không phải cũng giống thế sao.
Sức lực kéo một cái vali tớ cũng có mà, đâu có õng ẹo đến như thế chứ.
” Thấy Tả Tiểu Linh còn muốn nói, Lâm Hạ tiếp tục chặn họng cô ấy: “ Tớ đính hôn là vì muốn sống cùng nhau, không phải bởi vì không có người sai bảo nên mới đính hôn.
Tớ thấy cậu là thấy tớ cùng Nguyệt Nhi đều có bạn trai rồi, chỉ còn lại mình cậu nên cậu cảm thấy buồn bã hoang mang.
Cho nên mới muốn giở trò phá hoại, có đúng không?”
Khuôn mặt của Tả Tiểu Linh cứng lại, sau một giây liền lập tức hiện lên ý cười: “Làm sao có thể, tớ làm sao dám phá hoại tình cảm của cậu cùng anh Thần chứ, không muốn sống nữa à.
Cậu khẳng định là hiểu lầm tớ rồi.
”
Lâm Hạ cười cười, không nói gì nữa.
Vào buổi tối Tiêu Thần gọi điện thoại đến, nói trước lúc cô khai giảng có thể không quay về được, ngày mai phải đi chấp hành một nhiệm vụ.
Lâm Hạ không có hỏi anh đi chấp hành nhiệm vụ gì, có nguy hiểm hay không, bởi vì cô biết, anh sẽ không nói với cô.
Nhưng cô không có quá lo lắng, có lẽ trong tiềm thức, cô rất tin tưởng anh.
…………….
Một ngày trước khi Lâm Hạ khai giảng Tiêu Thần trong nửa đêm đã hoàn thành nhiệm vụ, anh hầu như đã buông xuống hết mọi thứ, sau khi xin nghỉ phép với An Nam xong liền nhanh chóng quay trở về.
Lâm Hạ vốn dĩ cho rằng anh sẽ không quay về, lúc đang muốn tự mình kéo hành lý rời khỏi, nhìn thấy anh mặc bộ quân trang đứng ở ngoài cửa.
“ Tiêu Thần……” Lâm Hạ ngây ngốc mà nhìn lấy anh, từ sau khi đính hôn, bọn họ đã hơn hai tháng không có gặp nhau rồi.
Anh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, trong lòng Lâm Hạ đột nhiên dâng lên một cơn sóng trào vui vẻ.
Cơn sóng trào này cơ hồ như muốn đánh ngất cô.
Tiêu Thần đẩy vali hành lý của cô ra, gắt gao ôm chặt lấy cô.
Tuy rằng anh không có làm gì cả, nhưng từ trong xúc cảm cứng cứng ở trong quân trang của anh cô cảm giác được nỗi nhớ nhung của anh dành cho cô, cũng giống như bao ngày qua cô đối với anh vậy.
Sắt đá nhu tình.
Không biết thế nào, Lâm Hạ chợt nghĩ đến bốn chữ này.
Ở trong lòng cô, mỗi một người quân nhân đều là sắt đá, nhưng Tiêu Thần thân là một người quân nhân, nhưng thỉnh thoảng anh lại có thể lộ ra chút nhu tình dành cho cô.
Điều này khiến cô cảm thấy thỏa mãn và hạnh phúc không gì sánh bằng, chỉ nghĩ rằng nếu như có thể dựa vào trong lòng của anh cả đời thì tốt rồi.
Đôi môi không chút dự báo mà áp xuống, cửa ầm một tiếng rồi đóng lại ở phía sau lưng bọn họ.
Tiêu Thần giữ chặt ở sau đầu của cô, bá đạo mà chiếm đoạt lấy nụ hôn của cô.
Lâm Hạ buông cái túi ở trong tay ra, hai tay vòng lên eo của anh.
Hai người hôn đến quên trời đất, tựa hồ đã quên mất chuyện mình muốn làm, cho đến khi tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
“ Lâm Hạ, mở cửa!” Tiếng hét lớn của Tiêu Nguyệt Nhi vang lên ở bên ngoài cửa.
Buông đôi môi của cô ra, Tiêu Thần có chút vẫn chưa thoả mãn.
Không cần biết dù đã hôn bao nhiêu lần, đôi môi của cô vẫn là thơm ngọt như thế, mang theo hương cỏ xanh nhàn nhạt, khiến anh vô thức mà trầm luân.
“ Tiêu Thần, Nguyệt Nhi đến rồi.
” Thấy anh vẫn đang không ngừng ma sát đôi môi của cô, Lâm Hạ lên tiếng đánh gãy anh.
“ Anh rất nhớ em, Lâm Hạ.
”
“ Hả?” Lúc xoay người đi mở cửa, Tiêu Thần đột nhiên ở sau lưng cô nói một câu gì đó, cô không nghe rõ lắm.
“ Vừa rồi anh nói cái gì thế?”
Tiêu Thần nhạt nhạt bật cười: “ Mở cửa đi.
”
“ ………ồ.
”
Tiêu Nguyệt Nhi đến cùng với Cố Quảng Tuyên, cô ấy tưởng rằng Tiêu Thần không có về nhà, cho nên bảo Cố Quảng Tuyên lái xe đến đây đưa cô ấy cùng Lâm Hạ đến trường học báo danh.
Cửa còn chưa triệt để mở ra, Tiêu Nguyệt Nhi liền dùng sức mà từ bên ngoài mở cửa ra, sau đó tiếng hét lớn lại vang lên: “ Tớ đã ở đây bấm chuông cả một phút rồi, cậu đang làm gì đấy.
” Ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy Tiêu Thần đứng ở phía sau lưng của Lâm Hạ: “ Anh, không phải anh nói không quay về sao?”
“Đột xuất quyết định.
”
Nghe thấy hai chữ ‘đột xuất’, trên mặt Cố Quảng Tuyên hiện lên nụ cười, anh ta quá hiểu Tiêu Thần rồi, cho nên ý nghĩa phía sau của hai chữ ‘đột xuất’ này anh ta rất rõ.
Tiêu Nguyệt Nhi cũng thi vào đại học Quân Y, chỉ là cô ấy thì học khoa hộ lý, còn Lâm Hạ thì học khoa bác sĩ.
Hai người lúc điền bản báo cáo nguyện vọng đều có ý nghĩa giống nhau, đều là bởi vì được ở gần với Tiêu Thần cùng Cố Quảng Tuyên, hơn nữa sau khi tốt nghiệp có thể lựa chọn đến bệnh viện quân khu để làm việc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...