Editor: phuogot_93
Ngải Tiểu Tiểu nắm chặt mảnh thủy tinh vào lòng bàn tay.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân… Một bước, hai bước…
Lãnh Đế Giác đã sai người chuẩn bị xe, anh nhận thấy tình trạng Ngải Tiểu Tiểu không giữ được bao lâu, phải nhanh chóng đưa cô đi.
Mở cửa, một bóng đen lao tới, hàn quang lóe lên hướng về phía mặt anh. May là Lãnh Đế Giác nhanh nhẹn nghiêng người tránh thoát, trở tay bắt được cổ tay cô, kìm hãm trên vách tường.
Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy cơ thể bị vây lại, hơi thở mát lạnh của người đàn ông làm nhiệt độ hạ xuống. Nhưng mà lý trí còn sót lại khiến cô dùng hết sức giãy giụa, “Thả tôi ra… Đồ lưu manh…” Giãy giụa không thoát được, cô định hé hàm răng cắn xuống lại phát hiện gương mặt này có chút quen thuộc.
“Là anh…” Cô giương mắt nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, tạm thời quên đi một thân lửa nóng.
“Tôi nghĩ là cô không kiên trì được nữa.” Anh nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, nhíu mày.
“Tôi không kiên trì nổi nữa… Giúp tôi…” Ngải Tiểu Tiểu tỉnh táo một lúc sau đấy lại càng mê loạn.
Lãnh Đế Giác trầm mặc nhìn bàn tay nhỏ bé trắng noãn đang nắm chặt cánh tay mình, bỗng vươn cánh tay ôm Ngải Tiểu Tiểu, rảo bước đến phòng tắm.
Ngải Tiểu Tiểu có chút hốt hoảng, lý trí vẫn luôn nhắc nhở như vậy là không đúng.
“Tôi không muốn có lỗi với chị Lạc Vũ.” Cô thì thào nói.
“Tôi cũng thế.” Đi vào phòng tắm, Lãnh Đế Giác mở vòi hoa sen dội thẳng vào cô. Nước lạnh như băng chảy từ đỉnh đầu, Ngải Tiểu Tiểu không cảm thấy lạnh, đại não hỗn độn cảm thấy mát mẻ.
“Anh Lãnh, cảm ơn anh.” Vừa lên tiếng, cơ thể nóng bỏng hiện lên sinh động. Nước lạnh làm ướt nhẹp bộ trang phục báo vằn của cô, dáng người uyển chuyển như ẩn như hiện trong không gian chật hẹp tạo nên không khí mập mờ.
“Đi thôi.” Ánh mắt Lãnh Đế Giác căng thẳng, không biến sắc, xoay người ra khỏi phòng tắm, lấy ga trải giường đưa cho cô “Choàng vào.”
“À… Cảm ơn…” Bên ngoài cơ thể thì lạnh như băng, bên trong thì nóng như lửa, hai trạng thái nóng lạnh này thật dày vò người khác. Cô nhận lấy ga giường, không dám ngẩng đầu nhìn Lãnh Đế Giác, chỉ sợ chính mình không nhịn được mà nhào tới, trực tiếp đến bên Lãnh gia đi.
Ôi, vừa mới nghĩ đến ý xấu, chỗ kia lại có một cỗ nhiệt lưu chảy ra…
Đầu óc lại lần nữa hỗn độn, trời ơi, trong sáng, trong sáng! Cô là người đã có chồng, sao lại mơ mộng đến người đàn ông khác.
Vẫn là nhanh rời khỏi chỗ thị phi này mới là quan trọng nhất. Chỉ là cô vừa nhấc chân thì phát hiện hai chân đều đã mềm nhũn, lảo đảo một cái suýt chút ngã xuống. Lãnh Đế Giác khẽ rủa thầm một tiếng, ôm eo cô lao ra khỏi phòng.
Lồng ngực người này thật rắn chắc, rất thoải mái…
Không được, Ngải Tiểu Tiểu mày đang nghĩ cái gì, anh ta là người đã có vợ, mà vợ chồng người ta còn rất hạnh phúc…
Vùi trong ngực Lãnh Đế Giác, nhắm hai mắt, trong đầu Ngải Tiểu Tiểu vẫn xung đột.
Đến khi bị ôm lên xe, cô còn níu chặt ống tay áo Lãnh Đế Giác, nỉ non “Nhịn, tôi sẽ nhịn, tôi sẽ nhịn…”
Nhưng mà ngay sau đó, vẻ mặt cô lại mê loạn, nhìn người đàn ông bên cạnh thành Kỳ Tuấn Nhất, ngũ quan thâm thúy, mê người nhất chính là vóc người làm cho người ta thèm nhỏ dãi “Uhm…” Cô nỉ non một tiếng, bám vào bờ vai rộng, đôi môi đỏ mọng nóng bỏng hôn lên đôi môi lạnh lẽo kia.
“Ngải Tiểu Tiểu, cô tỉnh táo lại đi.” Lãnh Đế Giác tách cơ thể mềm mại của cô ra. Mắt phượng mê ly, môi đỏ mọng hé mở, thần thái kiều mỵ, thật đúng là khảo nghiệm tự chủ của đàn ông.
“Anh… không phải huấn luyện viên thối…” Ngải Tiểu Tiểu hung hăng lắc đầu. Chỉ là ảo giác, ảo giác… Nhưng chớp mắt, người đàn ông trước mặt vẫn biến thành dáng vẻ Kỳ Tuấn Nhất…
Trấn định! Ngàn vạn lần không được nhào tới “Cầu xin anh…” Khóe mắt cô rơi một giọt lệ “Đánh tôi bất tỉnh, nhanh…”
Lãnh Đế Giác không lên tiếng, nhìn cô vặn vẹo cơ thể, đưa tay đánh một cái, Ngải Tiểu Tiểu gục vào ngực anh.
Bàn tay nhỏ bé vẫn chảy máu, con ngươi đen thoáng qua vẻ thương tiếc, cô gái này quật cường giống như Lạc Vũ của anh.
Lãnh Đế Giác mang Ngải Tiểu Tiểu về khách sạn, vào phòng cũng không dừng lại mà đặt cô vào bồn tắm. Cúi người đặt tay cô vào lòng bàn tay mới phát hiện trên vết thương còn dính cả những mẩu thủy tinh. Kỳ Tuấn Nhất phải lúc nữa mới đến, anh tìm hòm thuốc nhỏ xử lý vết thương cho cô. Cô bé này nên cảm thấy vinh hạnh, ngoại trừ Thẩm Lạc Vũ, anh chưa từng tốt với người phụ nữ nào như thế này.
Vừa xử lý xong vết thương, chuông cửa reo lên. Lãnh Đế Giác đứng dậy ra mở cửa, ngoài cửa là Kỳ Tuấn Nhất.
Anh nhếch môi cười thú vị, nghiêng người để Kỳ Tuấn Nhất vào “Cô ấy ở trong phòng tắm.” Nói xong, anh đi ra ngoài, còn đóng cửa lại giúp họ.
Thân thể nóng ran khiến cho Ngải Tiểu Tiểu nhanh chóng tỉnh lại, cô vặn vẹo thân mình mới phát hiện mình bị ngâm trong bồn tắm. Dù là vậy, cô vẫn nóng không chịu được, ngồi bật dậy, híp đôi mắt quan sát căn phòng xa lạ này…
Lúc này, cửa bị đẩy ra, Kỳ Tuấn Nhất lo lắng xông vào.
“Ông xã…” Cô lắc đầu, xác định lần này không phải ảo giác, loạng choạng đứng lên nhào qua ôm eo Kỳ Tuấn Nhất.
Đầu tiên Kỳ Tuấn Nhất hơi sửng sốt, sau đó vỗ nhẹ sau lưng cô “Bé con, đừng sợ! Không sao nữa.” Chất vải cũng không phải mỏng nhưng anh vẫn có thể cảm giác nhiệt độ cơ thể của cô rất cao.
“Bé con…” Anh lo lắng cúi đầu nhìn cô. Môi mỏng gần ngay trước mắt, máu trong cơ thể Ngải Tiểu Tiểu đang bùng cháy đột nhiên giống như tìm được vùng đất mát mẻ. Vì vậy không cần suy nghĩ, cô đứng dậy ôm chặt cổ anh, bất ngờ hôn môi anh.
Môi của anh lạnh lẽo như ly kem mát lạnh ngày hè, phản ứng theo bản năng, dán môi lên… Sau đó thở dài một tiếng, học dáng vẻ anh hôn mình, một lần lại một lần thưởng thức môi anh…
Chết tiệt! Cô bị người khác hạ xuân dược! Con ngươi đen của Kỳ Tuấn Nhất thoáng qua vẻ tức giận…
Bây giờ, hôn đã không cách nào thỏa mãn khát vọng của Ngải Tiểu Tiểu, cô đẩy anh lên giường, xé quần áo anh, cọ xát vào da thịt anh để làm giảm nhiệt độ của mình.
Con ngươi Kỳ Tuấn Nhất trở nên tối tăm, anh không dám tưởng tượng nếu lần này không gặp Lãnh Đế Giác mọi chuyện sẽ ra sao! Tay vẫn phối hợp với yêu cầu của Ngải Tiểu Tiểu, con ngươi thì hơi nheo lại nguy hiểm. Phúc Xà và cả người tiết lộ Ngải Tiểu Tiểu là nội gián nằm vùng, chắc chắn anh sẽ không để họ chết tử tế.
Ôm lấy Ngải Tiểu Tiểu đang ý loạn tình mê, anh chuyển dời chiến trường đến phòng ngủ…
Ngải Tiểu Tiểu tiến đến môi anh hung hăng cắn một cái, sau đó tay vội vàng xé quần áo anh ném xuống giường.
Ngải Tiểu Tiểu nhanh chóng cắn vào da thịt anh.
Kỳ Tuấn Nhất cười nhẹ một tiếng, nhàn nhã nói “Bé con, anh như này có tính là lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn không?”
“Không tính.” Ngải Tiểu Tiểu như đinh chém sắt phủ nhận.
“Vậy sau này lúc anh muốn em, không cho phép em phản kháng.”
“Không phản kháng, không phản kháng, em sẽ dốc hết sức phối hợp!”
“Thật chứ?”
“Thật mà!” Ngải Tiểu Tiểu sắp khóc rồi, cô không hiểu anh đang nói gì nữa.
Nếu là người khác còn đỡ, nhưng người trước mặt là Kỳ Tuấn Nhất, căn bản cô không có năng lực chống cự.
Con ngươi Kỳ Tuấn Nhất bỗng trở nên thâm thúy mê ly, lật người một cái đảo lại vị trí hai người…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Kỳ Tuấn Nhất bê bữa sáng vào phòng thì thấy Ngải Tiểu Tiểu mặc áo sơ mi của mình đứng trước cửa sổ. Nắng sớm dịu dàng chiếu trên người cô, áo sơ mi mỏng manh gần như trong suốt, còn hấp dẫn hơn cả không mặc gì.
Con ngươi Kỳ Tuấn Nhất đã có ánh lửa mà người nào đó vẫn không ý thức được nguy hiểm.
Đặt đĩa xuống, Kỳ Tuấn Nhất đến trước cửa sổ, ôm Ngải Tiểu Tiểu từ phía sau, một bàn tay ung dung cách lớp vải di chuyển trên cơ thể cô “Đang suy nghĩ gì hả?” Ánh mắt lạnh lùng nhìn qua cửa sổ thủy tinh, phía trên còn có mấy nét vẽ lẫn lộn, mơ hồ có thể nhìn thấy hai chữ “nội gián.”
“Kỳ Tuấn Nhất, anh có thấy em và Nhã Kỳ bị lộ thân phận rất kỳ lạ, nhanh như vậy đã bắt được hai người bọn em, chỗ này chắc hẳn phải có gì không bình thường.”
“Ừ…” Kỳ Tuấn Nhất nhếch môi, bé con nhạy bén làm anh rất vừa lòng.
Chỉ ừ thôi? Ngải Tiểu Tiểu quay đầu liếc anh, trong mắt có chút nghi ngờ, chỉ là nhanh chóng biến mất, thế này nghĩa là cô đã đoán đúng “Anh sẽ đối phó với người đó thế nào?” Nhiệm vụ nằm vùng, cấm kị nhất là bị bán đứng.
“Yên tâm, em chịu khổ, anh sẽ làm họ bồi thường gấp bội.” Nói xong, bàn tay dùng sức ôm chặt cô “Những chuyện kia cứ để anh xử lý, em chỉ cần nghĩ đến chuyện của chúng ta.”
Chuyện của chúng ta? Ngải Tiểu Tiểu liếc xéo anh, tâm khẽ động. Lần nữa quay đầu, ánh mắt trong suốt mang theo chút mong đợi, cô chần chừ một chút như hạ quyết tâm hỏi “Kỳ Tuấn Nhất, anh yêu em à?”
“Cô bé ngốc…” Kỳ Tuấn Nhất cười bên tai cô. Anh vì cô hao tổn tâm huyết như thế, sao lại không yêu?
Ba chữ, nhưng không phải ba chữ cô muốn nghe. Ngải Tiểu Tiểu bĩu môi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Bộ dạng xấu hổ buồn bực của cô làm anh lại một trận nhộn nhạo, môi nóng rực dán lên cổ cô, hơi dùng sức tạo nên những dấu hôn mới, chồng chất lên những dấu hôn từ đêm qua, cùng lúc đó, bàn tay cũng không kịp chờ đợi mà di chuyển lên trên.
“Nếu không yêu em thì đừng động vào em!” Ngải Tiểu Tiểu đẩy anh ra, liếc mắt nhìn cổ của mình rồi hung tợn trừng mắt nhìn anh.
Kỳ Tuấn Nhất cười xấu xa, lại ôm cô vào lòng, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói “Bà xã, em nghe cho rõ, có lẽ cả đời này anh sẽ chỉ nói một lần thôi…” Dừng lại một chút, anh thâm tình nói ra ba chữ kia “Anh yêu em!”
Giọng nói trầm thấp từ tính mang theo một chút gợi cảm quanh quẩn bên tai, Ngải Tiểu Tiểu ngây người, cô quên mất mình đã nghĩ đến lời thoại tiếp theo khi anh nói yêu cô thì cô cũng sẽ nói cô yêu anh…
Cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi, người tình trong mắt hóa Tây Thi, Ngải Tiểu Tiểu ngây ngốc, trong mắt Kỳ Tuấn Nhất cũng thật tuyệt vời động lòng người. Không do dự, môi anh che phủ môi cô, trằn trọc trêu đùa. Bàn tay không đứng đắn vén áo cô tiến vào. Ngải Tiểu Tiểu cảnh giác hoàn hồn, một tay giữ tay anh không cho động, cô trợn to cặp mắt căm tức nhìn anh, trong con ngươi biểu đạt ý tứ rõ ràng.
Cầu xin anh có chút tính người đi, thời khắc lãng mạn như này, anh không thể nhịn một chút à? Lại nói, hôm qua giằng co cả đêm chưa đủ chắc? Mới sáng sớm lại đến giày vò cô! Còn muốn cô sống hay không?
Con ngươi đen của Kỳ Tuấn Nhất thoáng qua ý cười, khi cô sắp hít thở không thông thì buông môi cô ra.
“Kỳ Tuấn Nhất, giờ là buổi sáng!” Cô thở phì phì nói.
“Anh biết.” Anh vẫn như cũ hai mắt phóng hỏa nhìn chằm chằm vào cô, giống như một giây tiếp theo sẽ nuốt cô đến cả xương cũng không còn.
“Cho nên, anh có thể kiềm chế một chút không?” Đặc biệt là khi vừa mới nói tiếng yêu, không phải nên lịch sự một chút sao?
“Anh cũng muốn thế…” Kỳ Tuấn Nhất tạm dừng, con ngươi mang theo vẻ xâm lược quan sát từ trên xuống dưới, “Nhưng mà, ai bảo em ăn mặc như này, là tự em quyến rũ anh.”
Ngải Tiểu Tiểu không thấy mình mặc như này có gì không ổn, áo rất dài, không nên hở đều không bị hở. “Cái này có vấn đề gì sao? Hơn nữa, cái này cũng không thể trách em, lúc vừa tỉnh lại không có quần áo gì bên cạnh, chỉ còn mỗi cái này.”
Không cần nghĩ cũng biết, quần áo của cô tất nhiên là hi sinh anh dũng trong tay anh rồi. Cho nên, người sai vẫn là anh. Dáng vẻ cô như vậy rõ ràng hấp dẫn đến mức Kỳ Tuấn Nhất hoàn toàn mất khống chế.
Kỳ Tuấn Nhất cực kỳ thất bại, thở dài một tiếng, không nói hai lời ôm ngang cô thả lên giường, thân mình lại áp chặt chẽ phía trên.
“Kỳ Tuấn Nhất --- anh đừng quá đáng.”
Ngải Tiểu Tiểu thét lên, lùi về phía đầu giường lại bị anh kéo về, giữ chặt tay chân, như sói như hổ lao tới…
“Bà xã, yêu của anh không thể chỉ nói xuông, anh muốn thu lãi…” Lời còn chưa dứt, môi lưỡi đã quấn quýt vào nhau…
Mặt trời dần dần lên cao…
Khi Ngải Tiểu Tiểu tỉnh lại lần nữa đã là buổi trưa. Mơ mơ màng màng bị Kỳ Tuấn Nhất ôm ngồi lên đùi anh.
“Chúng ta ăn sáng nào.” Anh ân cần đưa thìa cho cô rồi nói “Mới như vậy đã ngất, phải ăn nhiều một chút.”
Kỳ Tuấn Nhất bộ dáng thỏa mãn, tinh thần vô cùng tốt.
Ăn cơm xong, Kỳ Tuấn Nhất và Ngải Tiểu Tiểu bắt một chiếc taxi.
“Ông xã, chúng ta đi đâu thế. Em muốn gặp Ngải Bảo, cả dì Ôn, anh không được nói chuyện em gặp nạn cho dì biết đâu đấy.” Trên xe, Ngải Tiểu Tiểu nói suốt dọc đường.
Kỳ Tuấn Nhất hài lòng ôm cô ngồi trên đùi, chọc chọc vào trán cô “Đừng nghịch, anh dẫn em đến một chỗ tốt.”
“Bây giờ, trong lòng em chỗ tốt nhất trên thế giới chính là --- nhà!”
“Bé con, em không nghĩ sau khi trở về chúng ta sẽ không cách nào hưởng thụ thế giới hai người.” Lạnh lẽo than nhẹ một câu, sắc mặt cũng trầm xuống.
Ngải Tiểu Tiểu gật đầu một cái sau đó lên tinh thần “Được! Không nghĩ đến chuyện gì nữa, chỉ nghĩ đến anh! Anh cũng chỉ được nghĩ đến em! Let’s go!”
“Ừ.” Kỳ Tuấn Nhất cười một tiếng, xoa xoa đầu cô “Lần trước là thám hiểm, lần này là du lịch trăng mật, khi trở về chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ.”
Mấy tiếng sau…
Kỳ Tuấn Nhất và Ngải Tiểu Tiểu có mặt tại một quốc đảo xinh đẹp phía Nam Ấn Độ - sân bay quốc tế Maldives. Theo như địa điểm du lịch lần trước của Ngải Tiểu Tiểu, lần này Kỳ Tuấn Nhất không trưng cầu ý kiến của cô mà tự mình quyết định.
Điểm dừng đầu tiên của bọn họ là “thiên đường trăng mật” – đảo Kani. Đây là một hòn đảo nhỏ nằm giữa biển xanh, màu xanh lá cây lại bị bờ cát trắng như tuyết bao quanh bên ngoài, bên ngoài bãi biển như có một vòng xanh nhạt như có như không, rồi tiếp đến là màu xanh và cuối cùng là màu xanh thẫm như bảo thạch…
Bọn họ ngồi thuyền đến, từ xa Ngải Tiểu Tiểu đã kêu lên “Trên đời còn có nơi đẹp như vậy!”
Sau đó ---
Bọn họ đến hồ Laguna, đường chân trời màu xanh và vàng đan xen vào nhau, trải nghiệm đá ngầm trong hồ.
Bọn họ cũng đến quần đảo Cayman, thưởng thức những rặng đá san hô rực rỡ và lặn xuống nước vui chơi.
Bọn họ đến đảo Bandos, bãi biển trong xanh, hưởng thụ cảm giác yên bình độc đáo này…
Một lớn một nhỏ bước chậm trên bờ cát, nhìn biển xanh thẳm, giẫm thật mạnh dấu chân, mỗi bước cũng giẫm rất sau, đến khi nhấc ra thì chân đầy cát.
Kỳ Tuấn Nhất cao lớn, Ngải Tiểu Tiểu nhỏ nhắn. Bờ vai rộng của anh thay cô gánh hết tất cả, cô hoàn toàn yên tâm dựa vào. Anh lãnh khốc bá đạo, cô khéo léo nghe lời. Một cương một nhu, lạnh lùng ấm áp, tạo thành hình ảnh đẹp trên bờ biển khiến mọi người nhìn chăm chú…
Kỳ Tuấn Nhất nói “Bà xã, cả đời này ngoan ngoãn đi theo anh.”
Cô ngoan ngoãn đi cùng anh, dù là biển rộng vô biên không có điểm cuối. Đi từ trưa đến gần tối, từ gần tối đến trăm năm sau, cô cũng không thấy mệt mỏi.
Bàn tay của anh có lực mà ấm áp, vững vàng nắm tay cô, giống như một cảng tránh gió kiên cố, khiến cho cô có cảm giác an toàn.
Mỗi bước đi giẫm càng sâu, giống như thích anh càng mãnh liệt. Cùng nhau bước chậm trên bờ biển, tóc bị gió thổi loạn, anh sẽ lấy tay gẩy nó ra sau tai cô.
Động tác dịu dàng, ánh mắt tinh tế cũng làm đáy lòng họ bắn ra kích tình. Ánh sáng chui vào trái tim, ấm áp dễ chịu lại muốn gần nhau thêm chút nữa.
Ngải Tiểu Tiểu dựa vào người Kỳ Tuấn Nhất, nhấc chân lên, nhìn vào chân anh “Ông xã, chân anh thật to.”
Kỳ Tuấn Nhất vừa nhìn bàn chân trắng noãn của cô, khóe miệng giơ lên, chân to đạp nhẹ vào chân cô trả lời “Vừa đủ giẫm hai chân nhỏ của em.”
“Ôi… Ông xã à, anh ngây thơ quá!”
“Nói anh ngây thơ? Được, lại đây, đứng yên cho anh giẫm!”
“Em không muốn.” Ngải Tiểu Tiểu vội vàng tránh khỏi anh, chân trắng nõn đạp anh một cái rồi bỏ chạy. Tính trẻ con nổi dậy, le lưỡi trợn mặt cố ý làm ngáo ộp trêu anh “Lại đây, lại đây, đến đạp em đi! Đồ chân to!”
“Càn quấy!”
“Làm sao? Em thích càn quấy đấy. Hơn nữa em thích càn quấy với anh mà em còn muốn càn quấy cả đời với anh.” Cô lại dùng tay giương hai mắt lên, càng nhìn càng buồn cười.
Sau đó chạy ra bờ biển, dùng hai tay hất nước vào người Kỳ Tuấn Nhất. Tiếng cười thanh thúy như chuông bạc truyền đến, mặt mày tươi cười rạng rỡ.
“Bé con…”
“Làm sao? Tới bắt em đi.” Ngải Tiểu Tiểu cười hớn hở, hắt nước biển khắp người anh, còn khiêu khích vặn vẹo thắt lưng.
“Em nghịch quá rồi!” Kỳ Tuấn Nhất bước nhanh về phía trước, Ngải Tiểu Tiểu không tránh kịp, bị hay tay anh ôm ngang vào ngực sau đó đi vào biển rộng, nửa người bị ướt cô mới kêu oa oa kháng nghị, chỉ sợ anh buông tay ném cô vào biển.
“Đừng mà, kỹ thuật bơi lội của em không tốt.” Cô ôm chặt cổ Kỳ Tuấn Nhất, mắt mở to như nai con xin tha thứ…
“Biết sai chưa? Còn dám thế nữa không?”
“Em không dám nữa thật mà!” Cô giơ tay lên đỉnh đầu, giống dáng vẻ đầu hàng.
Lúc này Kỳ Tuấn Nhất mới ôm cô lên bờ, ai ngờ, tiểu yêu tinh này vừa rời tay đã lấy oán trả ơn, làm mặt anh đầy cát!
Vuốt sống mũi toàn cát, Kỳ Tuấn Nhất xếch cổ áo sau gáy Ngải Tiểu Tiểu lôi cô trở lại “Bé con, đừng chọc giận anh, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
“Sao phải tức giận?” Ngải Tiểu Tiểu nhón chân, dùng tay ôm lấy gương mặt anh “Có câu nói “cười một cái có thể trẻ ra mười tuổi” anh cũng bắt chước em đi, cười một cái nào…”
“…” Kỳ Tuấn Nhất lạnh lùng nhìn cô.
“Ông xã, cười một cái thôi.” Ngải Tiểu Tiểu thấy thế mấp máy đôi môi đỏ mọng, mập mờ ghé vào tai anh nói “Đi mà, cười một cái, khẳng định hoa nhường nguyệt thẹn, khuynh quốc khuynh thành.”
“Đó là chỉ phụ nữ.” Kỳ Tuấn Nhất tức giận trừng cô.
“Ây nha, nam nữ đều giống nhau hết.” Ngải Tiểu Tiểu phất tay, vẻ mặt không quan tâm “Anh chưa nghe qua câu nói thời đại ngày nay, nam nữ đều bình đẳng! Chính là như này, bây giờ cười một cái khẳng định làm mê hoặc rất nhiều cô gái…”
Mặc dù vẫn không cười nhưng sắc mặt Kỳ Tuấn Nhất cũng hòa hoãn hơn nhiều.
“Anh nhắm mắt lại.” Ngải Tiểu Tiểu không ngừng cố gắng, vỗ vỗ gương mặt anh, cơ thể chậm rãi tiến gần, ánh nắng rọi xuống bờ cát, môi tới gần từng chút.
Kỳ Tuấn Nhất nghe lời cô nhắm mắt lại. Chờ đợi bé con kia chủ động cho anh một nụ hôn ngọt ngào. Ai ngờ, cô chỉ quét qua cánh môi của anh, sau đó chế nhạo nói “Ông xã, anh nghĩ em định hôn anh à?”
“…” Bé con này lại dám đùa giỡn anh không chỉ một lần. Hết hai lại đến ba, Kỳ Tuấn Nhất trừng mắt.
“Ha ha, ban ngày ban mặt, chúng ta vẫn nên hạn chế thì hơn, anh nói phải không?”
“…” Kỳ Tuấn Nhất giận thật rồi. Bất kể cái gì là ban ngày ban mặt, nhiều người nhìn hay không, tóm lấy tay Ngải Tiểu Tiểu muốn thực hiện một nụ hôn kiểu Pháp.
Nhưng mà, Ngải Tiểu Tiểu đã chuẩn bị trước, anh còn chưa ra tay cô đã cười chạy đi. Sau đó là tiếng cười thanh thúy dễ nghe. Thật lâu chưa cười vui vẻ như này. Bây giờ, trong lòng Ngải Tiểu Tiểu chỉ có một ý nghĩ, đó chính là vui vẻ! Muốn cười thoải mái, chơi tận tình, mang những đau đớn và cô độc trong tim hai mấy năm qua ném hết xuống biển rộng, cho đến khi mặt trời chiều ngả về tây…
Sau khi rời khỏi đảo Bandos, họ đến Neverland, nơi nổi tiếng với ngôi làng Tari. Làng Tari là một thắng cảnh nghỉ mát nổi tiếng thế giới về lướt sóng và các đảo nhỏ, có vinh dự được tổ chức cuộc thi lướt sóng thế giới.
Bây giờ, Ngải Tiểu Tiểu đang đứng ở bờ biển.
Bầu trời và biển đều xanh lam, ở giữa là những bọt sóng trắng xoay tròn giống như bức tranh sơn dầu to lớn sống động hiện ra trước mắt. Kỳ Tuấn Nhất cao lớn ở giữa bức tranh biển lớn theo con sóng nhấp nhô lên xuống, động tác của anh mạnh mẽ tuyệt đẹp mang theo sức mạnh kinh người.
Cô không khỏi ngây người đứng nhìn, khó trách mọi người đều nói loại vận động đẹp trai nhất là khi lướt sóng, cứ nhìn vào Kỳ Tuấn Nhất mà xem, quả nhiên xứng đáng với tên gọi đó. Chưa bao giờ biết ông xã của mình lại còn biết cái này, quả là làm cô rung động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...