Editor: phuogot_93
Ngải Tiểu Tiểu nghe thế giật mình, không nghĩ thằng nhóc yêu nghiệt này là cháu ngoại Kỳ Tuấn Nhất, không nghĩ anh có cháu ngoại như vậy…
“Mợ… nhỏ?” Lâm Hàm kinh ngạc há to miệng, một lúc sau mới nghe thấy giọng nói của mình “Không có, không có, cháu chì đùa với mợ nhỏ một chút thôi.”
“Đùa ư?” Dưới ánh đèn chập chờn, Kỳ Tuấn Nhất giống một bức tượng đá hoàn mỹ, tôn quý, ánh mắt lạnh lẽo như băng ngấm vào tận xương.
“Đúng ạ, đúng ạ.” Lâm Hàm không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ người cậu lớn hơn mình mười tuổi. Thực ra cũng không phải là sợ, mà phải gọi là sùng bái! Năm đó, Kỳ Tuấn Nhất đứng đầu Kinh thành tứ thiếu nhưng mà lăn lộn thuận buồm xuôi gió. Lâm Hàm vẫn lấy Kỳ Tuấn Nhất làm gương cho chính mình, thậm chí còn lập nhóm nhỏ “Kinh thành tứ thiếu.”
“Ui chao, Kỳ thiếu, một đứa nhỏ thì có bao nhiêu nghiêm túc, sao nó có thể chịu được sự cám dỗ của người lẳng lơ quyến rũ.” Theo sau Kỳ Tuấn Nhất, Lâm Anna liếc nhìn Ngải Tiểu Tiểu, lời nói có ngụ ý không tốt.
“Câm miệng!” Lâm Hàm trợn mắt nhìn cô ta, cái gì mà đứa nhỏ, anh đã 19 tuổi, trước giờ anh ghét nhất người khác coi mình là trẻ con.
“Câm miệng!” Kỳ Tuấn Nhất cũng gầm lên giận dữ, trừng mắt, không cho phép bất kỳ ai châm chọc chế giễu bà xã của anh.
Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy mấy người giằng co trên sàn nhảy rất kỳ quái. Hơn nữa, mục đích của mình đã đạt được, cô đã ngửi được mùi dấm chua nồng nặc của Kỳ Tuấn Nhất. Lại nhìn thấy khuôn mặt lúc hồng lúc tím của Lâm Anna, nghĩ thầm nên tốt bụng một chút, không cần bỏ đá xuống giếng nữa.
Nghĩ đến đây, cô thân mật khoác cánh tay Kỳ Tuấn Nhất nói “Được rồi, ông xã, đừng giận nữa, chúng ta về nhà đi.”
“Ừ.” Tượng đá tan chảy, Kỳ Tuấn Nhất nắm eo nhỏ của cô, không để ý Lâm Hàm và Lâm Anna, xoay người rời đi. Bà xã của anh muốn dạy dỗ cũng chỉ có thể mang về nhà, tự anh sẽ “ra tay.”
Lâm Anna và Lâm Hàm nhìn bóng lưng hai người họ, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Biệt thự trước mặt, đèn đuốc sáng trưng.
Kiến trúc theo phong cách châu Âu sơn màu trắng tinh xảo, nằm ở vùng ngoại ô ít người, yên tĩnh mà tao nhã, hòa hợp nhiều yếu tố, gồm cả phong cảnh vùng Giang Nam với sông nước xung quanh, đắm chìm vào văn hóa cổ điển.
Kỳ Tuấn Nhất vừa nói cho cô bất ngờ cuối cùng của ngày hôm nay – đây chính là tổ ấm tương lai của hai người.
Ngải Tiểu Tiểu chạy vọt vào nhà. Cô vẫn mơ chính mình kiếm tiền mua được một căn nhà to, đợi dì Ôn già đi có thể cùng nhau dọn vào ở. Nay, nhà là Kỳ Tuấn Nhất mua, mà Kỳ Tuấn Nhất là chồng cô, cho nên nhà này cũng coi như là của cô.
Trong nhà trang trí rất có thưởng thức. Màu café và trắng đan xen, vừa sang trọng lại khiêm tốn. Ngải Tiểu Tiểu hưng phấn dạo một vòng, quay đầu nói “Kỳ Tuấn Nhất, sau này, em có thể để dì Ôn đến ở cùng không?”
“Đương nhiên, đây là nhà em mà.” Kỳ Tuấn Nhất lười biếng tựa đầu vào cạnh cầu thang, dáng vẻ hấp dẫn gợi cảm.
Ngải Tiểu Tiểu lập tức nhào qua, hôn một cái lên khuôn mặt anh. “Em yêu anh!” Thiếu chút nữa cô đã thốt ra ba chữ đó, nhưng nghĩ lại cô quyết định vẫn là để cơ hội thổ lộ này cho Kỳ Tuấn Nhất.
Kỳ Tuấn Nhất cười yêu nghiệt, nắm hai vai của cô đẩy lên tầng “Đến nhìn phòng ngủ của chúng ta nào.”
Giọng nói trầm thấp quanh quẩn bên tai, nội tâm Ngải Tiểu Tiểu bỗng run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ “Không vội, chúng ta…” Nhưng Kỳ Tuấn Nhất đã ôm eo cô, trực tiếp ném cô vào phòng.
Phanh một tiếng đóng cửa lại, Kỳ Tuấn Nhất vây Ngải Tiểu Tiểu giữa anh và cánh cửa, con ngươi đen hấp dẫn ánh mắt cô.
“Bé con, vừa rồi ở quán bar, em thu hút ong bướm!” Giờ Kỳ Tuấn Nhất mới tính sổ.
Cơ thể Ngải Tiểu Tiểu mềm mại, đứng chung với thân hình cao lớn của anh nhìn càng nhỏ. Nhưng nhắc tới chuyện ở bar, cô cũng không chút nào yếu thế.
“Huấn luyện viên thối, người thu hút ong bướm nhất chính là anh đi.” Ngồi ở góc mà còn có phụ nữ chủ động đi đến tiếp cận.
“Im miệng!”
“Em không…”
“Bé con, im lặng đúng lúc cũng là đức tính tốt!” Nói xong, Kỳ Tuấn Nhất đặt ngón tay thon dài lên môi Ngải Tiểu Tiểu. Đôi môi bị vuốt, cảm giác tê dại lan khắp cơ thể. Nhìn vào con ngươi đen của anh, giống như đứng giữa bão táp, run rẩy không ngừng. Bị anh áp bức, giống như đứng dưới đám mây đen, cảm giác nghẹt thở. Khí thế của anh quá lớn, lạnh lùng mà anh đẹp đến say mê làm cô quên cả hít thở.
Không tự chủ bị hơi thở cường thế của anh làm tâm tư rối loạn. Ngải Tiểu Tiểu đẩy lồng ngực anh, đôi mắt to chớp không ngừng. Biết được tối nay sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng cô vẫn giãy giụa một cách vô vị.
“Đừng nhìn anh như thế!” Bỗng nhiên Kỳ Tuấn Nhất lạnh lùng mở miệng, giọng nói mang theo mùi thuốc súng nồng nặc, còn có một chút tình dục.
“Anh không nhìn em sao biết em nhìn…”
“Anh đã cảnh cáo em, là em không nghe lời…”
Chợt, cái miệng nhỏ bé của Ngải Tiểu Tiểu bị che lại. Không kịp cầu xin tha thứ đã bị ép lên ván cửa, hôn đến trời đất quay cuồng.
Trong miệng chỉ toàn là hương vị xâm lược của anh, nồng đậm mùi nam tính, cùng hơi thở của cô quấn quýt.
Ban đầu Kỳ Tuấn Nhất tính toán muốn cho đêm lãng mạn này trôi qua từ từ, nhưng mà khi thấy cổ áo cô hơi lộ một chút, cổ họng lại khô nóng, giống như uống 18 ly Whisky, vẫn không thể thoát ra khỏi tưởng niệm; vừa chạm vào cô, cơ thể anh giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào, căn bản không có cách nào khống chế, chỉ có thể trầm luân.
Hai thân thể ngã ở giường lớn, quần áo như lá mùa thu rơi từng thứ hỗn độn trên sàn…
Sau đó là một trận kích tình như bão táp mang theo triền miên dịu dàng vô tận, cùng một chút ngọt ngào.
Ngoài cửa sổ, bầu trời đen nhánh, những ngôi sao cũng chạy trốn, hiểu được phi lễ chớ nhìn.
Trong tình yêu, ham muốn không phải tất cả, nhưng không có ham muốn cũng tuyệt đối không thể được! Ngải Tiểu Tiểu thề, dù anh chưa nói yêu cô, nhưng chắc chắn cô sẽ khiến anh yêu cô!
Cho nên cảm thấy quý trọng lần triền miên tối nay.
Cả đêm kiều diễm, người nào đó nỗ lực nghiệm chứng chuyện một đêm bảy lần không phải chỉ là truyền thuyết…
“Linh linh linh…” Tiếng chuông điện thoại đánh thức Ngải Tiểu Tiểu đang ngủ say.
Ngải Tiểu Tiểu mở mắt, đẩy Kỳ Tuấn Nhất bên cạnh “Điện thoại này.” Thật ra Kỳ Tuấn Nhất sớm đã bị tiếng chuông làm tỉnh giấc, chỉ là ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, anh lại không muốn ngồi dậy.
Nhận lấy điện thoại Ngải Tiểu Tiểu đưa tới, anh nhắm hai mắt như cũ “Alo… Nhiệm vụ? Quân trưởng, bây giờ tôi đang trong thời gian nghỉ kết hôn…”
“…”
“Không phải là tôi không được à?”
Trong mơ màng Ngải Tiểu Tiểu nghe thấy đầu bên kia nhắc đến hai chữ Phúc Xà, sau đó cảm giác cơ thể anh căng thẳng.
“Gã chưa chết?” Gương mặt Kỳ Tuấn Nhất tối sầm lại. Làm sao gã có thể thoát khỏi họng súng của mình. “Được, tôi đến ngay.” Anh tắt di động, cúi đầu đã thấy hai mắt Ngải Tiểu Tiểu đang nhìn mình.
“Ngoan, ngủ tiếp đi.” Anh hôn nhẹ lên trán cô, nhanh chóng xuống giường, lấy quần áo trong tủ mặc vào.
“Có nhiệm vụ à?” Ngải Tiểu Tiểu cũng nhảy xuống giường, nhưng khi nhặt quần áo của mình thấy chúng đã thành những mảnh vụn, vội vàng kéo cái chăn quấn quanh người “Này, quần áo của em.”
Kỳ Tuấn Nhất nhìn một cái, tiện tay mở một cánh tủ bên cạnh, bên trong treo đầy quần áo, mỗi bộ đều ngăn nắp gọn gàng.
Mấy phút sau, Ngải Tiểu Tiểu tìm được một bộ màu trắng gạo mặc vào, đang buộc lại tóc của mình, Kỳ Tuấn Nhất đã rửa mặt xong, bước ra từ phòng tắm.
“Anh không đưa em về nhà cũ được, em gọi xe đi, tiền ở trong ngăn kéo cạnh giường.” Anh vừa thay giầy quân nhân vừa dặn dò.
“Chờ em một chút.” Ngải Tiểu Tiểu nhanh chóng chạy vào phòng tắm rửa mặt, sau đó lao ra “Em đi cùng anh.”
“Không được!” Kỳ Tuấn Nhất nhíu mày, anh không muốn cô mạo hiểm, cho nên chưa cần nghe đã trực tiếp cự tuyệt.
“Nếu em kiên trì muốn đi.” Nhiệm vụ lần trước còn để cô chưa hết kinh sợ, cô thề sau này nhất định phải cùng anh ra sống vào chết, vào lúc nguy hiểm phải ở cạnh anh.
“Đây là nhiệm vụ, không phải chuyện đùa, đừng lộn xộn!” Kỳ Tuấn Nhất trầm mặt xuống khiển trách. Sau đó anh không nhìn cô mà xoay người rời đi.
“Đồ huấn luyện viên xấu xa!” Ngải Tiểu Tiểu hung hăng đá về phía cánh cửa, sau đó nhe răng trợn mắt ôm chân “Ai ui, thật là đau!” Hừ, không để cho cô đi thì cô không đi được chắc? Ngải Tiểu Tiểu quay về phòng ngủ gọi điện thoại cho dì Ôn, nói tạm thời có nhiệm vụ không thể qua. Sau đó, lấy ít tiền trong túi nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
Phòng làm việc của đoàn trưởng đội đặc chiến ----
Lữ Thiên Minh nghênh đón Kỳ Tuấn Nhất mệt mỏi đi đến, chỉ vào hai người mặc cảnh phục quân nhân xanh đậm giới thiệu “Hai người này ở Bộ Công an, bọn họ nói có một vụ án cần chúng ta giúp.”
Kỳ Tuấn Nhất gật đầu, tiến lên bắt tay đồng chí công an, trực tiếp bắt đầu câu chuyện.
Thì ra đây là vụ án buôn lậu thuốc phiện và buôn người qua biên giới. Đối tượng phạm tội bị bắt ở biên giới chính là nam diễn viên nổi tiếng làng giải trí, Peter Pan. Sau một thời gian điều tra bí mật, thế lực sau lưng anh ta thật sự là tổ chức Phúc Xà, mà Peter Pan là trợ thủ đắc lực nhất của Phúc Xà…
Thật ra, những chuyện này Kỳ Tuấn Nhất đã biết rõ, ban đầu vụ án Sử Kỳ Vân giữ lại Peter Pan chính là vì câu con cá lớn Phúc Xà này. Chỉ là sau này có chút thay đổi, Kỳ Tuấn Nhất ở châu Phi ngăn chặn Phúc Xà thành công. Sau khi trở về lại tập trung chuẩn bị hôn lễ cùng Ngải Tiểu Tiểu, tạm thời gác lại vụ án của Peter Pan, nhưng mà đội đặc chủng vẫn theo dõi gã.
Bọn họ phát hiện gần đây Peter Pan gần đây sẽ có hành động. Lại không ngờ Peter Pan có hành động lớn, vì Phúc Xà bị thương nặng chưa chết, bên trong tổ chức rối ren làm loạn, nguyên khí tổn thương nghiêm trọng, tiền bạc thiếu hụt. Bất đắc dĩ gã mới sai Peter Pan mạo hiểm làm một vụ buôn bán lớn ở Trung Quốc… Những chuyện này là Bộ Công an lấy được từ nội bộ của Peter Pan truyền tin đến, tuyệt đối có thể tin tưởng.
Thời gian này, hải quan gia tăng lực lượng kiểm tra ma túy, giao dịch ma túy của Peter Pan chịu ảnh hưởng, gã căn bản không có cơ hội bán được lượng lớn ma túy, cho nên gã đã chuyển sang buôn bán phụ nữ…
Dưới những lời ngon tiếng ngọt của gã, nói ra nước ngoài làm công, đặc biệt là lừa gạt những cô gái nhỏ chưa có nhiều kinh nghiệm sống, trước mắt đã tìm được 11 người.
Bộ Công an lên kế hoạch quyết định tương kế tựu kế, phái người ẩn vào đội ngũ của chúng, nhân cơ hội thu thập chứng cứ, cứu người, thuận tiện phá tan đường dây buôn lậu này, thậm chí phá được sào huyệt của Phúc Xà.
Chỉ là người nằm vùng phải trẻ đẹp, đầu óc bình tĩnh, bản lĩnh nhanh nhẹn, nói chung là yêu cầu rất cao. Họ nghe nói, đội đặc chủng có tuyển nữ đội viên, cho nên tới để mượn người. Vì đảm bảo an toàn cho các cô gái nên muốn lập một tổ có tên “Huyết nhận” âm thầm bảo vệ.
Kỳ Tuấn Nhất biết chuyện quan trọng, trầm ngâm một chút rồi gật đầu đồng ý.
Đồng chí ở Bộ Công an lập tức mừng rỡ nhìn nhau, một người cao hơn trong đó nói “Chúng tôi nghe nói, Ngải Tiểu Tiểu và Mễ Nhã Kỳ là hai đội viên có biểu hiện ưu tú trong huấn luyện, hơn nữa mặt mũi cũng không tệ, hay là chọn hai người họ đi.”
Kỳ Tuấn Nhất nhíu mày, hẳn là họ có tìm hiểu rồi mới đến. Biết là bây giờ không nên làm việc nghiêng về chuyện riêng nhưng để cho bé con kia xâm nhập vào hang hổ, anh không làm được.
“Ngải Tiểu Tiểu đã rời căn cứ đặc huấn, chọn người khác đi.” Anh thản nhiên nói.
“Không phải vì cô ta có biểu hiện xuất sắc nổi trội, bị anh giữ lại đội đặc chiến sao?” Đồng chí ở Bộ Công an rõ ràng cũng không phải dễ lừa gạt.
Dám điều tra đội đặc chiến? Kỳ Tuấn Nhất nhíu mày, “Tôi nó cô ấy không thể chính là không thể, trừ Ngải Tiểu Tiểu và Lâm Hi Lôi, còn có ba người…”
“Báo cáo!” Bỗng nhiên một giọng nói thanh thúy từ cửa truyền đến, chỉ thấy Ngải Tiểu Tiểu hiên ngang mạnh mẽ đứng ở cửa “Ngải Tiểu Tiểu nguyện ý thi hành nhiệm vụ này, hơn nữa bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
“Đáng chết!” Kỳ Tuấn Nhất khẽ chửi một tiếng, đi tới cửa hạ giọng trách mắng Ngải Tiểu Tiểu “Em tới xem náo nhiệt gì, mau trở về!”
“Không cần!” Thật vất vả mới có cơ hội rèn luyện, làm sao Ngải Tiểu Tiểu dễ dàng buông tha, cô trải qua tam quan chém lục tướng tiến vào đội đặc chiến không phải vì quen biết Kỳ Tuấn Nhất, lại càng không phải giặt quần áo, nấu cơm, làm ấm giường và sinh con cho anh.
“Đây là…” Đồng chí Bộ Công an thấy thế nghi ngờ nhìn về phía Lữ Thiên Minh, bọn họ cảm thấy Kỳ Tuấn Nhất và Ngải Tiểu Tiểu này có quan hệ không tầm thường.
Lữ Thiên Minh hạ giọng trả lời “Ngải Tiểu Tiểu là vợ của đoàn trưởng chúng tôi.”
“Bọn họ kết hôn!” Trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc, nói như vậy, bọn họ có thể lý giải được chuyện Kỳ Tuấn Nhất từ chối “Thượng tá Kỳ là lo lắng cho vợ, vậy cũng được, chúng tôi sẽ chọn người khác.”
Kỳ Tuấn Nhất vừa nghe nói quay đầu lại mỉm cười gật đầu. Nhưng Ngải Tiểu Tiểu không nghe theo, đẩy anh ra đi vào trong, kiên định nói “Kỳ Tuấn Nhất hoàn toàn không có quyền thay tôi quyết định bất cứ chuyện gì, tôi sẽ nhận nhiệm vụ này.”
“Ngải Tiểu Tiểu!” Giọng nói Kỳ Tuấn Nhất lạnh lùng, nguy hiểm, mang theo ý cảnh cáo.
“Huấn luyện viên thối!” Ngải Tiểu Tiểu nhìn con người tóe lửa của anh, không hề sợ hãi.
Đồng chí ở Bộ Công an vò đầu, bọn họ không phải muốn khơi mào gây mẫu thuẫn giữa hai vợ chồng “Khụ, khụ…” Đồng chí vóc người thấp bé hắng giọng “Cái đó, hay là hai người thương lượng một chút, buổi chiều tôi lại chọn người, dù sao ngày mai chúng ta mới bắt đầu hành động.”
“Ừ.” Kỳ Tuấn Nhất đáp nhẹ một tiếng, nắm tay Ngải Tiểu Tiểu sải bước khỏi phòng làm việc.
Ngải Tiểu Tiểu bị đưa đến căn nhà mà họ ở. Cô biết lần này chắc chắn Kỳ Tuấn Nhất bị cô làm cho tức điên, nhưng mà cô gả cho anh không có nghĩa là anh có thể làm chủ cuộc đời cô, tại sao anh không nghe ý kiến của cô đã từ chối nhiệm vụ ngay trước mắt này rồi.
Anh tức giận, cô còn bực mình hơn!
Nghĩ đến đây, Ngải Tiểu Tiểu vòng qua người Kỳ Tuấn Nhất lên tầng. Bây giờ, cô không muốn để ý đến anh, cũng không muốn nói câu nào với anh.
Kỳ Tuấn Nhất sao có thể để cô trốn tránh, nắm lấy cánh tay cô kéo ra ghế sofa. Sau đó hung hăng kéo cúc áo của mình, chống tay chăm chú nhìn Ngải Tiểu Tiểu. Thật lâu sau mới nguôi được cơn giận trong lòng, anh mở miệng, giọng nói trầm thấp “Vì sao không nên đi? Em quên rồi sao? Dì Ôn vẫn ở Bắc Kinh chuẩn bị hôn lễ cho chúng ta.”
Sau mấy phút yên lặng, Ngải Tiểu Tiểu cũng bình tĩnh lại, nghe vậy lại thấy cắn rứt lương tâm, cô ngồi trên ghế sofa chọc chọc ngón tay “Cái kia… Hôn lễ có thể đợi em trở về rồi tiến hành, chứng nhận kết hôn cũng đã lấy, chuyện kia cũng đã làm, cần gì để ý đến chuyện hình thức kia nữa.”
“Trong lòng em, hôn lễ của chúng ta chỉ là hình thức?” Bỗng nhiên Kỳ Tuấn Nhất ghé khuôn mặt lại gần, trong con ngươi đen có một chút bi thương. Cô thà rằng gặp nguy hiểm cũng không muốn để anh và cô công bố quan hệ của họ sao?
“Vốn chính là…” Khi anh nhìn với ánh mắt thâm trầm, giọng Ngải Tiểu Tiểu ngày càng nhỏ. Từ bé cô đã đam mê mạo hiểm, những chuyện kích thích. Khi đó một người vô tư, nhưng bây giờ không giống thế, cô có Ngải Bảo, còn có… chồng nữa. Nếu anh cũng yêu cô thì việc anh lo lắng ngăn cản cô có thể hiểu.
“Ông xã…” Đột nhiên cô ôm eo Kỳ Tuấn Nhất, chôn khuôn mặt nhỏ nhắn vào lồng lực an cọ xát “Em không muốn làm một lính rởm, nhiệm vụ lần này để em đi đi.”
Cô bé này biết rõ điểm yếu của anh, anh chịu không nổi nhất chính là cô làm nũng cầu xin, nhưng lần này ----
“Không được.” Để cô mạo hiểm một mình, cho dù như nào cũng không thể được.
“Tại sao?” Ngải Tiểu Tiểu, đáng thương nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn “Không lẽ anh muốn để em làm sâu gạo chỉ biết ăn thôi sao?”
“Sâu gạo có gì không tốt?” Anh nuôi cô cả đời, hai đời cũng không chê dài đâu.
“Sâu gạo không có tư tưởng, nó căn bản không biết vì sao mình sống.”
“Em là vì anh và các bảo bối của chúng ta mà sống.” Kỳ Tuấn Nhất nói như đinh đóng cột, giống như cha xứ giảng đạo.
“Các bảo bối của chúng ta?” Ngải Bảo sao? Còn các gì nữa? Cảm thấy ánh mắt anh là lạ, Ngải Tiểu Tiểu nhìn theo tầm mắt anh.
Anh thấy thế khẽ mỉm cười “Ừ, Ngải Bảo, còn có cả tiểu bảo bối trong bụng em nữa.”
“Anh nói bậy bạ gì đó?” Ngải Tiểu Tiểu kinh hãi nhìn anh, trong bụng cô có tiểu bảo bối, sao cô không biết. Nhẩm tính, mặc dù dì cả chậm mấy ngày, nhưng trước giờ dì cả của cô luôn không chính xác, đây cũng là chuyện bình thường.
“Anh không nói bậy, kiểm tra một chút sẽ biết.” Nhớ ngày đó, Ngải Bảo là một lần là trúng, anh không tin mấy ngày nay anh vất vả cần cù gieo trồng mà không có thu hoạch.
“Anh không cần mở miệng quạ đen.” Ngải Tiểu Tiểu lườm anh, trong lòng hoảng sợ, không nhịn được nâng đầu ngón tay. Những ngày qua quả thật họ không dùng các biện pháp đề phòng, nói không chừng là thật sự có, nhưng cô còn chưa chuẩn bị xong…
Khuôn mặt Kỳ Tuấn Nhất đen lại, cúi người đè cô trên ghế sofa, nheo con ngươi đen, toàn thân lạnh lùng nguy hiểm “Bé con, em không muốn mà sinh con cho anh à?”
“Đây không phải vấn đề muốn hay không muốn.” Ngải Tiểu Tiểu rất muốn nghiêm túc nói chuyện với Kỳ Tuấn Nhất về vấn đề này, nhưng người bị đè ép, khuôn mặt đẹp trai này lại gần trong gang tấc, tư thế không đúng, mà không khí lại càng không ổn. Đây lại là vấn đề nghiêm trọng “Anh đứng lên trước đi rồi chúng ta nói chuyện.”
“Không cần nói.” Kỳ Tuấn Nhất giận dữ, gần như không chút suy nghĩ gì cúi người hôn cô, bàn tay không chút khách khí xé rách quần áo cô. Hừ, cô không muốn sinh con cho anh, anh càng muốn để cho cô sinh!
“Umh… Umh… Ngừng…” Thật là, huấn luyện viên thối lại bắt đầu t*ng trùng lên não rồi.
Ngải Tiểu Tiểu không biết, ban đầu Kỳ Tuấn Nhất phẫn nộ nhưng khi chạm vào da thịt cô thì động tác của anh lại không chịu sự khống chế của đại não…
“Kỳ Tuấn Nhất, anh mau dừng lại! Không phải anh bảo em mang thai à? Mang thai còn muốn làm, anh muốn em sảy thai chắc?” Tránh không thoát, dưới tình thế cấp bách, Ngải Tiểu Tiểu thừa dịp môi anh hơi tách ra, nhanh chóng nói.
Kỳ Tuấn Nhất vừa nghe đã dừng lại động tác, lập tức Ngải Tiểu Tiểu xoay người lật Kỳ Tuấn Nhất xuống, hung hăng đẩy anh ngã vào ghế sofa. Vợ yêu phản công, Kỳ Tuấn Nhất không có ý định phản kháng lại, chỉ là con ngươi đen sáng lên nhìn Ngải Tiểu Tiểu “Em có?”
“Không có…”
Cảm giác bàn tay nắm lấy bả vai mình đang bóp chặt lại, Ngải Tiểu Tiểu vội vàng nói “Nhưng mà chúng ta có thể mua que thử thai kiểm tra xem.”
Kỳ Tuấn Nhất trầm mặc nhìn cô chằm chằm.
Ngải Tiểu Tiểu ngồi dậy, đẩy anh cách mình một khoảng, ngồi trên người anh, cô cảm giác nói chuyện như vậy có khí thế hơn “Hay là như vậy đi, mua que thử thai, nếu em có thai thì sẽ ngoan ngoãn ở nhà đợi hoàn thành lễ cưới của chúng ta, còn nếu em không có thai thì em sẽ tham gia nhiệm vụ lần này.”
“Không được.” Kỳ Tuấn Nhất nhíu mày, bé con này sao cứ như vậy chứ, không giống người khác muốn sống cuộc sống an nhàn hưởng lạc mà cứ thích mạo hiểm.
“Đừng vậy mà, ông xã…” Ngải Tiểu Tiểu nhanh như chớp lại sử dụng đòn sát thủ, giọng nói nũng nịu “Hoàn thành nhiệm vụ lần này xong trở về, nói không chừng người ta sẽ mang thai, đến lúc đó muốn ra ngoài cũng không được. Chẳng lẽ anh nhẫn tâm để em học một thân bản lĩnh mà không có đất dụng võ sao?”
Sắc mặt Kỳ Tuấn Nhất hơi hòa hoãn. Ngải Tiểu Tiểu lập tức giơ bàn tay lên nói “Em lấy danh nghĩa bà xã của Kỳ Tuấn Nhất, nếu như mang thai, em sẽ ở nhà làm mẹ, đặt anh và các bảo bảo ở vị trí thứ nhất, có nhiệm vụ cũng sẽ không màng đến! Ông xã…”
Cô lôi ống tay áo của anh nũng nịu…
Kỳ Tuấn Nhất lắc đầu, đứng dậy nắm tay cô “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Ngải Tiểu Tiểu vội vàng đuổi theo bước chân anh, không hiểu anh muốn làm gì?
“Mua que thử!” Anh kéo cô lên xe, sau đó phóng như bay đến tiệm thuốc gần nhất.
Xe dừng lại ở trước cửa tiệm thuốc, Ngải Tiểu Tiểu chần chừ nhìn về phía Kỳ Tuấn Nhất “Cái đó… Anh đi hay em đi?” Nhớ năm đó, khi nghi ngờ có Ngải Bảo, cô trang bị đầy đủ mũ, kính đen mua hai que thử thai rồi chạy như bay ra khỏi tiệm thuốc. Bây giờ, mặc dù đã qua hai năm, cô cũng coi như đã kết hôn nhưng mua loại đồ vật này cô vẫn thấy xấu hổ “Ông xã, hay là anh đi đi, em đợi trên xe.” Ngải Tiểu Tiểu nghĩ, chắc chắn da mặt đàn ông dày hơn.
Kỳ Tuấn Nhất nhìn cô một cái rồi nắm tay cô “Cùng đi.”
Cô nhân viên bán hàng xinh đẹp thấy một người đàn ông cao lớn đẹp trai, lập tức mỉm cười nghênh đón. Sau đó nhìn thấy sau lưng anh có một người phụ nữ rụt rè thì trầm mặt xuống.
Kỳ Tuấn Nhất bước đến trước quầy, gương mặt bình tĩnh không gợn sóng “Tôi muốn mua que thử thai.” Ngài Tiểu Tiểu giống như việc không liên quan đến mình liếc mắt nhìn về phía khác.
Trong mắt nhân viên bán hàng đây là một câu chuyện quen thuộc --- cô gái muốn kết hôn nên nói mình có thai nhưng người đàn ông không tin, kết quả là cùng nhau đến tiệm thuốc mua que thử…
Lúc này, trong lòng cô nhân viên bán hàng tràn ngập hi vọng, nghĩ rằng nếu mình có thể giúp anh chàng đẹp trai thuận lợi thoát được người phụ nữ dây dưa này, nói không chừng mình và anh có một câu chuyện tình yêu lãng mạn. Nghĩ đến đây, cô ta tươi cười rạng rỡ giống như đóa hoa lay động “Anh chàng đẹp trai, tôi giới thiệu với anh một chút, kiểm tra thai thường có: giấy thử thai, que thử thai, bút thử thai, giá cả không đồng đều nhưng là nguyên lý giống nhau. Nói là thế nhưng bút thử và que thử có độ nhạy bén cao hơn giấy thử một chút. Nhãn hiệu mỗi loại khác nhau, giá tiền cũng chênh lệch khá lớn, bởi vì những cái này đều dùng một lần, mà lại là tự mình làm, một lần thì sẽ không yên tâm, bình thường đều kiểm tra vài lần. Nhưng mà anh yên tâm…” Cô ta nhìn Ngải Tiểu Tiểu như có ngụ ý “Nếu là giả mang thai chắc chắn sẽ bị phát hiện ra.”
Ngải Tiểu Tiểu kinh ngạc, trước đây cô mua que thử thai cũng không thấy người bán nhiệt tình và chu đáo như thế. Lại thấy ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm Kỳ Tuấn Nhất, thật buồn bực.
Kỳ Tuấn Nhất nhíu mày nhìn cô nhân viên, cảm thấy cô gái này thật dài dòng. Chờ nghe cô ta “giới thiệu” xong, Kỳ Tuấn Nhất mở miệng “Mỗi loại lấy một chục.”
“À, được.” Cô bán hàng cảm thấy anh chàng này sắp bị ép điên rồi, mua nhiều que thử như vậy chắc chắn là muốn người phụ nữ kia chết tâm. Cô xoay người lấy từng loại. Ngải Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm Kỳ Tuấn Nhất như quái vật “ Anh định làm gì? Về mở cửa hàng bán que thử thai à?”
Kỳ Tuấn Nhất không nói, mục đích của anh rất đơn giản, hàng ngày đều dùng que thử, nếu không có thai thì sẽ thử đến khi cô có mới thôi.
Chỉ chốc lát sau, nhân viên bán hàng lấy một túi lớn, bên trong có mười mấy loại que thử thai.
Lúc Kỳ Tuấn lấy tiền mặt ra trả, cô nhân viên tốt bụng nói nhỏ bên tai Kỳ Tuấn Nhất “Bây giờ là thời đại yêu đương tự do, anh không muốn vì đứa bé mà bị trói buộc vào hôn nhân, em rất hiểu. Nếu cô gái kia kiểm tra mà thật sự mang thai, muốn mượn cớ này để bám lấy anh. Anh có thể tìm em, em có loại thuốc chỉ cần một viên là có thể xóa sạch đứa nhỏ…”
Con ngươi đen lạnh như băng, Kỳ Tuấn Nhất nhìn cô ta như con thú dữ “Con của tôi, bảo bối của tôi, vì sao lại muốn bỏ?” Thật không hiểu tiệm này là nơi bán thuốc hay là hắc điếm! Thế mà dám giới thiệu cho anh thuốc phá thai! Nếu không phải cô ta là phụ nữ thì anh đã đánh một quyền khiến cô ta rơi hết răng xuống đất!
Bị ánh mắt lạnh lẽo của Kỳ Tuấn Nhất nhìn, cô nhân viên ngây người như phỗng, đôi mắt tràn đầy nghi ngờ --- Lần này suy đoán của cô sai rồi à?
“Đi.” Kỳ Tuấn Nhất đưa tay nắm Ngải Tiểu Tiểu đang đứng một bên giả vờ không quen biết, phất tay áo rời đi.
---- Lời tác giả ----
Haha, rốt cuộc Tiểu Tiểu mang thai chưa? Nhất định mọi người phải tiếp tục xem nhé!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...