Editor: phuogot_93
“Xem như anh lợi hại.” Ngải Tiểu Tiểu trợn mắt nhìn anh. Xoay người chạy mấy bước, sau đó nằm ngửa ở một bãi mặt cỏ mềm mại, ngắm nhìn bầu trời châu Phi xanh thăm thẳm. Ai, thế này cũng coi như tiếp xúc thân mật với đất đai ở đây, chung quy lại thì chuyến đi này cũng không tệ.
Kỳ Tuấn Nhất nhìn sang thấy cô đang gác chân, ngoắc ngoắc môi. Anh biết đây là quỷ kế của bé con. Nhưng khi nhìn bộ dạng đáng thương của cô, anh lại không đành lòng, tình nguyện bất chấp nguy hiểm vì cô mà hồ đồ một lần.
Con ngươi sắc bén quét về bốn phía, cảnh giác nguy hiểm xuất hiện bất kỳ lúc nào, anh nhìn đồng hồ “Bé con, nên tỉnh dậy thôi.”
“Hai phút nữa, thêm hai phút nữa thôi.” Ngải Tiểu Tiểu bò dậy, vươn hai ngón tay cò kè mặc cả, ánh mắt nhìn thấy cách đó không xa có một con báo nhỏ đang tập tễnh học đi. Thật đáng yêu, hơn nữa bây giờ báo mẹ cũng không có ở đây, cô muốn ôm nó.
“Không được, lập tức…”
Nhưng mà Ngải Tiểu Tiểu đã chạy về phía xa “Hai phút nữa em sẽ quay lại.”
Thấy hướng cô chạy đi, Kỳ Tuấn Nhất lập tức nhíu chặt chân mày, cất bước đuổi theo “Bé con, em đứng lại đấy cho anh!”
Ngải Tiểu Tiểu chỉ quay đầu le lưỡi nghịch ngợm với anh, sau đó chạy đến trước mặt con báo nhỏ ôm lấy nó “Tiểu đáng yêu…” Phải lưu lại làm kỷ niệm mới được. Vì vậy, một tay cô ôm con báo nhỏ đang lo lắng giãy giụa, một tay lấy điện thoại di động để chụp hình.
Sau đó cô ngồi xổm trên thảm cỏ, giơ cao con báo nhỏ bướng bỉnh “Tiểu đáng yêu, mẹ em đâu?” Con báo nhỏ như đang đáp lại lời hỏi thăm của cô, kêu ngao ngao hai tiếng.
Ngải Tiểu Tiểu nghe tiếng vui vẻ cười “Chị nói với em, bây giờ em ngoan ngoãn ở chỗ này chờ mẹ đến đón, mẹ không tìm được em nhất định sẽ lo lắng. Ui, mày cắn tao, mày cắn tao…!” Tính trẻ con nổi lên, cô cố gắng lắc con báo nhỏ đáng yêu. Một người một báo chơi rất vui vẻ. Kỳ Tuấn Nhất vừa đến gần nhìn thấy bộ dạng hớn hở của cô, lắc đầu một cái, không thúc giục cô nữa, chỉ là cảnh giác nhìn về bốn phía thảo nguyên. Hơn mười mấy thước bên trái, một con báo mẹ to lớn đang chăm chú nhìn bên này, vận sức chờ phát động, giống như đang cảnh cáo họ không nên hành động thiếu suy nghĩ. “Tiểu Tiểu.” Anh thấp giọng gọi. Ngải Tiểu Tiểu dọc theo tầm mắt của anh cũng nhìn thấy báo mẹ.
“Đừng cử động.” Kỳ Tuấn Nhất khẽ cúi người, xách báo con trong lòng cô thả vào bụi cỏ bên trái. Con báo nhỏ lảo đảo đi tới trước mặt mẹ, báo mẹ thè lưỡi nhẹ nhàng liếm khuôn mặt nhỏ nhắn của báo con rồi ngoạm cổ nó rời đi không một tiếng động giống như lúc đến. Hiện trường hết sức căng thẳng, nguy cơ vừa mới được giải trừ.
“Đi thôi.” Kỳ Tuấn Nhất dắt tay Ngải Tiểu Tiểu, sải bước trở lại xe, thảo nguyên nguy hiểm, vẫn là nhanh quay trở về xe thì tốt hơn.
Chỉ là vừa đi vài bước, anh cảm giác có nguy hiểm ở phía sau, quay đầu lại thì thấy một con sư tử đực cách đó không xa đang nhìn chằm chằm “Chạy!” Anh dùng thân thể cao lớn ngăn trở để Ngải Tiểu Tiểu lên xe trước.
“Đừng lề mề!” Kỳ Tuấn Nhất trầm giọng ra lệnh “Lập tức trở về xe.”
“Chúng ta cùng đi.” Ngải Tiểu Tiểu níu tay anh, trong mắt đầy kiên trì, anh không đi, cô nhất định sẽ không chạy trước.
Kỳ Tuấn Nhất hết cách với sự bướng bỉnh của cô, không thể làm gì khác hơn là cùng cô từ từ lùi dần về phía xe. Thấy thế con sư tử ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, giống như đang cảnh cáo họ không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Đến trước xe, Ngải Tiểu Tiểu nhẹ nhàng thở phào một cái, mở cửa xe. Kỳ Tuấn Nhất dùng thân mình cao lớn tạo thành một vòng bảo vệ an toàn để cho cô lên xe. Đúng lúc này, con sư tử trước mặt bị chọc giận, hình như nó ý thức được con mồi tới miệng sắp chạy mất, nhào tới một cách nguy hiểm.
Kỳ Tuấn Nhất vừa thấy tình hình, phịch một tiếng đóng cửa xe, nghiêng mình tránh thoát công kích của nó.
Con sư tử đực nổi giận lại gầm lên một tiếng, động tác kiêu ngạo, lại một lần nữa công kích tới đây. Kỳ Tuấn Nhất nhếch môi, trong tay áo trượt ra một cái dao găm sắc bén, nhanh như tia chớp vung lên… Một tiếng rống đau đớn kinh thiên động địa, máu từ nửa người trên con sư tử phun ra. Đồng thời, con sư tử điên cuồng khua móng vuốt từ đầu vai Kỳ Tuấn Nhất, hung ác chụp xuống, áo bị cào nát, tạo thành một vết rách thật dài trước ngực.
Sau đó con sư tử liếm láp vết thương của mình, không tấn công tùy tiện nữa.
“Mau lên đây!” Ngải Tiểu Tiểu mở cửa xe, Kỳ Tuấn Nhất nhân cơ hội xoay người lên xe.
“Anh bị thương?” Ngải Tiểu Tiểu nhìn thấy trướng ngực Kỳ Tuấn Nhất chảy máu, vội vàng lấy hòm thuốc nhỏ.
“Không việc gì.” Chút vết thương này với anh mà nói không có gì đáng kể.
“Sao lại không có việc gì, chảu nhiều máu như vậy.” Đều là do cô quá tùy hứng, anh bị thương, cô không nhịn được mà tự trách. Đồ ăn cơm chùa đáng chết, chính mình không đi săn mồi thế mà lại làm người đàn ông của cô bị thương. Cô thề bắt đầu từ bây giờ cô nghiêm trọng khinh bỉ sư tử đực!
Cô muốn nhanh chóng rửa sạch vết thương cho anh, không để ý nhiều đến những cái khác, cởi từng cái nút áo T-shirt của Kỳ Tuấn Nhất. Nhưng không biết vì sao, đến nút cuối cùng làm thế nào cũng không cởi được, gấp đến mức đầu đầy mồ hôi mà Kỳ Tuấn Nhất lại giống bộ dạng đại thiếu gia ung dung nhìn cô, không có ý định giúp cô một tay.
Ngải Tiểu Tiểu ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, dưới cơn nóng giận, tay dùng sức kéo nút áo văng ra xa.
“Nhìn cái gì? Trở về đơm lại cho anh là được!” Ngải Tiểu Tiểu lườm anh.
Hừ, ánh mắt kia là ghét bỏ cô thô lỗ sao? Cô chính là thô lỗ như thế đấy!
Thật may là, nhìn vết thương trên bả vai máu chảy đầm đìa thật ra cũng không quá nghiêm trọng, Ngải Tiểu Tiểu nhanh chóng rửa sạch vết máu, sau đó bôi thuốc nước. Bàn tay nhỏ bé dịu dàng, vẻ mặt chuyên chú và cẩn thận.
Không chút chú ý mỗi lần mình vô ý đụng chạm vào da thịt Kỳ Tuấn Nhất làm cho anh chịu nhiều khổ sở.
Kỳ Tuấn Nhất dần dần rên rỉ ra tiếng, hô hấp cũng trở nên dồn dập, ngón tay thon dài siết chặt.
Ngải Tiểu Tiểu nghĩ là anh bị đau, khinh thường liếc mắt nhìn anh “Có chút vết thương như vậy, mà anh đau đến thế!”
“Bà xã, anh không phải đau do vết thương.” Anh lại rên rỉ nhỏ.
Ngải Tiểu Tiểu nhất thời chợt hiểu, ánh mắt nhìn thấy anh thế mà…
Ngải Tiểu Tiểu xoẹt một cái tránh ra thật xa, lần trước xa cách lâu ngày gặp lại chơi xe rung thì thôi. Cô cũng không muốn cùng anh làm lại lần nữa. Một tay cầm bông băng, một tay bưng bình thuốc, chút áy náy trong lòng nháy mắt tan thành mây khói. Cô khinh bỉ nhìn Kỳ Tuấn Nhất “Làm ơn, bôi thuốc, anh làm nó diễu võ dương oai thì làm nó co lại đi.”
Kỳ Tuấn Nhất đau đớn khó nhịn, nghe cô nói vậy lập tức lông mày ngang “Cô nhóc, em cho rằng nói co lại là có thể co sao.”
“Vậy… vậy, dù sao em cũng mặc kệ, anh đừng hòng đụng vào em.” Anh không co lại, Ngải Tiểu Tiểu rúc mình vào góc.
Kỳ Tuấn Nhất liếc cô, vẻ mặt rất yêu nghiệt, ánh mắt nguy hiểm.
“Nhìn em cũng vô dụng.” Ngải Tiểu Tiểu quả quyết lên tiếng chặn đường tiến lên của anh “Lần này em nhất định không có ở đây chơi xe rung với anh.” Hừ, lần trước làm cô chân mỏi cánh tay đau, chuyện như vậy anh đừng mơ có lần thứ hai!
“Bà xã… Bà xã…”
“Đừng gọi!” Ngải Tiểu Tiểu hoảng hốt ngưng anh lại. Bởi vì giọng nói của anh luôn khiến cô liên tưởng đến những hình ảnh xấu.
Chết tiệt! Di chứng khi ở khách sạn ngày càng nghiêm trọng.
“Mau, mau lái xe, chúng ta trở về…” Cô thúc giục, thầm nghĩ, nhanh chóng trở về, gió thổi mạnh anh sẽ lấy lại tỉnh táo.
“Trở về đại chiến 300 hiệp?” Kỳ Tuấn Nhất nhíu mày.
“Đại chiến cái đầu anh á, nhanh lên…” Lời của cô còn chưa nói xong, chỉ thấy Kỳ Tuấn Nhất duỗi cánh tay, mạnh mẽ kéo cô qua “Ở đây hay trở về?”
Ngải Tiểu Tiểu quýnh lên, đưa tay đẩy anh ra, ngay sau đó lại nghe được tiếng kêu đau của anh.
Đáng chết, đụng phải miệng vết thương của anh, nó lại bắt đầu chảy máu…
Ngải Tiểu Tiểu vạn bất đắc dĩ thở dài, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng giận dữ nhìn anh “Trở về.”
Vì thế, Kỳ Tuấn Nhất đặc biệt dịu dàng hôn lên gò má cô, ngồi lên khởi động xe. Sau khi trở lại khách sạn, không cần phải nói cũng biết, một người không kiêng nể gì đòi lấy; một người bị ăn sạch lau khô đến xương cốt cũng không còn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngải Tiểu Tiểu đau lưng mỏi eo, nằm trên giường lớn không muốn động.
“Bé con, mau dậy đi, lên đường thôi.” Kỳ Tuấn Nhất nhìn tấm lưng trần của cô, cưng chiều gọi.
“Không cần, em muốn ngủ…”
“Em không phải muốn đi xem rừng nhiệt đới Amazon? Thức dậy nhanh một chút, chiều mai là có thể nhìn thấy.”
“Không cần…” Đi rừng nhiệt đới gì chứ, bây giờ Ngải Tiểu Tiểu chỉ muốn gặp chu công.
“Nếu mai không đến Brazil, em đừng mơ đến chuyện gặp bộ tộc thợ săn - bộ tộc người mèo.” Giọng nói Kỳ Tuấn Nhất nhẹ nhàng. Không chịu được cô gái nhỏ nài nỉ hết lời, anh đã đổi vé máy bay trở về thành vòng qua Bắc Mỹ rồi mới về nước. Thế mà bây giờ, bé con này lại dám bảo anh là không rời giường.
Ngải Tiểu Tiểu nghe vậy xoẹt một cái ngồi dậy “Em dậy rồi, chúng ta lập tức xuất phát.” Đùa sao, cô đã nghe tới bộ lạc nguyên thủy từ lâu, sao có thể vì gặp chu công mà bỏ qua được.
Vì vậy, năm phút sau Ngải Tiểu Tiểu hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng, tay nhỏ bé vung lên “Bây giờ chúng ta lập tức lên đường đến sân bay.”
Khoảng hai giờ chiều, rốt cuộc hai người đã đến rừng nhiệt đới Amazon như mong muốn.
Chỗ này là trung du sông Amazon, nhánh sông chằng chịt chảy xiết, rừng cây sâu thẳm là nơi trú ngụ của nhiều bộ lạc bản địa. Tuy bên ngoài rừng cây ngày càng có nhiều dấu vết của sự văn minh nhưng sâu bên trong thì vẫn huyền bí hấp dẫn theo cách của nó - bản sắc cuồng dã của Amzon.
Ngải Tiểu Tiểu giang hai cánh tay hô to một tiếng “Amazon, tôi đến đây!”
Hai người ngồi thuyền một đoạn thì đến một hòn đảo nhỏ cách sông Amzon không xa. Hướng dẫn viên nói trên đảo rừng cây rậm rạp, chỉ có lác đác mấy hộ gia đình còn lại phần lớn ở đây là khỉ. Loài khỉ ở đây rất hiếm gặp, mắt to giống như trong phim hoạt hình, hai mắt lóe lên những ánh sáng màu xanh lục như tinh linh.
Ngải Tiểu Tiểu lập tức mê hoặc, nói gì cũng muốn lên đảo.
Mới vừa lên đảo không lâu, có con khỉ nhảy lên lưng Ngải Tiểu Tiểu, sau đó nhanh chóng bò lên đầu, nắm tóc cô nghịch ngợm. Đầu tiên cô còn tưởng người nào trêu đùa, sau lại thấy một cái chân đầy lông đưa lên trước trán… Vì thế cô với tay lên đầu mình, tóm được con khỉ nhỏ như bàn tay cô. Hình dáng giống như hướng dẫn viên miêu tả, như một tinh linh nhỏ.
Con khỉ nhỏ cũng thật tinh nghịch, lúc thì cắn tai hướng dẫn viên du lịch, lúc thì tóm lấy balo của Ngải Tiểu Tiểu, có con còn kỳ cục hơn, nhảy lên một bên vai của Kỳ Tuấn Nhất, nghiêng đầu gặm khuôn mặt anh.
Ngải Tiểu Tiểu cười ha ha, trêu chọc nói “Kỳ Tuấn Nhất, chắc chắn đây là khỉ cái, vừa gặp anh đã yêu, chủ động dâng nụ hôn.”
Khuôn mặt tuấn tú của Kỳ Tuấn Nhất tối sầm, bắt được con khỉ kia ném ra thật xa. Liếc xéo Ngải Tiểu Tiểu cảnh cáo “Bé con, cơm có thể tùy tiện ăn nhưng lời nói thì không thể nói lung tung.”
Ngải Tiểu Tiểu bĩu môi, cô mới không sợ anh, dù sao thì uy hiếp lớn nhất của anh cũng là ăn cô, mà cô cũng đã bị anh ăn vô số lần thì cô còn sợ gì nữa chứ.
Lát sau, họ thấy hai con rùa to, trông thật xấu xí, hoàn toàn trái ngược với quan niệm về rùa của Ngải Tiểu Tiểu trước đó. Thú vị nhất là, cổ con rùa có thể quay ngang, mai rùa phía trước có không gian rất lớn, có thể làm cổ lắc lư theo chiều ngang, giống như loại dao xếp du lịch, thật khiến cho Ngải Tiểu Tiểu kinh ngạc.
Cô trêu chọc con rùa rất lâu. Kỳ Tuấn Nhất đứng ở sau lưng cô, khóe môi nở nụ cười nhìn cô. Bé con như một đứa trẻ tràn đầy hứng thú với mọi thứ. Có vẻ sau này lúc cô không vui chỉ cần đưa cô đi du lịch là tốt rồi.
Vì liên quan đến thời gian, bọn họ phải rời hòn đảo nhỏ, dừng ở bờ sông Amazon một lúc rồi trở về khách sạn đặt trước đó. Còn về các bộ lạc nguyên thủy làm cho Ngải Tiểu Tiểu không nhịn được hét chói tai chỉ có thể để đến mai mới đi.
Bộ tộc săn đầu người, bộ tộc người mèo, bộ tộc ăn thịt người… Ai biết ngày mai lại xảy ra chuyện mạo hiểm kích thích gì?
Ngày hôm sau, không cần Kỳ Tuấn Nhất gọi, Ngải Tiểu Tiểu đã dậy từ sớm, còn thúc giục Kỳ Tuấn Nhất nhanh chóng xuất phát.
Hướng dẫn viên du lịch dẫn họ đi tới bộ lạc Shiva, thủ lĩnh bộ lạc gọi là Oscar.
Mặc dù ông ta mặc bộ trang phục lông thú nhưng Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy trên người ông ta thiếu một chút tính hiếu chiến. Sau khi nhìn những màn trình diễn của bộ lạc, cô lại càng khẳng định nơi này chỉ là một điểm thu hút khách du lịch ghé thăm.
Giật nhẹ ống tay áo Kỳ Tuấn Nhất, cô chu miệng nói “Chúng ta bị lừa rồi, đây chẳng qua là diễn viên quần chúng thôi.”
Kỳ Tuấn Nhất chợt nhíu mày “Vậy em muốn như nào?”
“Đương nhiên là muốn thấy bộ tộc săn đầu người, bộ tộc ăn thịt người thật rồi.”
“Em không sợ sao?”
“Hắc hắc…” Ngải Tiểu Tiểu cười nịnh nọt “Không phải là còn có anh sao?”
Kỳ Tuấn Nhất dễ dàng bị những lời này lấy lòng. Chỉ là, khi anh nói yêu cầu của mình thì hướng dẫn viên không đồng ý, nói như vậy quá nguy hiểm. Cân nhắc mấy phút, hai người quyết định tự mình thám hiểm rừng rậm.
Chỉ là lòng vòng tìm kiếm theo bản đồ trong rừng hai giờ, họ cũng không thấy bộ lạc săn đầu người, thậm chí ngay cả một bóng người cũng không thấy. Ngải Tiểu Tiểu không cam lòng, nhai thức ăn, mắt to chuyển động nhanh chóng, hận không thể lập tức hiện ra ngay trước mắt một người che thân bằng lá cây, tay cầm ngọn giáo…
Haizz, thở dài một tiếng. Cúi đầu xuống bỗng nhiên lại ngẩng lên, sau đó cô há to miệng, cách đó không xa phía trước, trong bụi cây có mấy đầu người… Mặc dù là phụ nữ nhưng dù gì cũng cắm lông chim trên đầu, trên mặt có nhiều hình vẽ. Quan trọng nhất là những người phụ nữ này mặc rất ít vải, chỉ có ngực cùng hạ thân được vây bằng hai miếng vải nhỏ, chỉ có thể che hết cái mông…
Woa! Vừa nhìn đã biết là thật.
“Kỳ Tuấn Nhất, phi lễ chớ nhìn, nhắm mắt lại.” Kỳ Tuấn Nhất vừa nhìn sang những người đó, Ngải Tiểu Tiểu vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Kỳ Tuấn Nhất nhếch môi xoay người lại đưa lưng về phía họ “Tự em giải quyết đi.”
“Chúng tôi tới du lịch và muốn biết về văn hóa của bộ lạc các người, có được không?” Ngải Tiểu Tiểu mỉm cười đứng lên, ra sức dùng tiếng anh giải thích. Nhưng mà đối phương lại quang quác một trận, rất dễ nhận thấy là hai bên không giao tiếp được với nhau.
“¥,...... &*&......, ¥......” Người phụ nữ cầm đầu phía bên kia quét mắt nhìn Kỳ Tuấn Nhất lại quang quác một trận nói ngôn ngữ sao Hỏa. Nói xong, cô ta đẩy cây giáo trong tay lên.
“Chúng tôi không có ác ý, thật sự…” Ngải Tiểu Tiểu tiếp tục giải thích. Kỳ Tuấn Nhất đứng quay lưng về phía cô cười một tiếng có chút kỳ lạ.
Cuối cùng, mấy người phụ nữ kia thấy không thể nào giao tiếp được đã nổi giận, cầm cây giáo vây hai người vào giữa. Họ đã bị bắt làm tù binh.
“Đi thôi.” Ngải Tiểu Tiểu kéo Kỳ Tuấn Nhất. Cô tin tưởng với bản lĩnh của hai người họ đến bộ lạc dạo một vòng sau đó an toàn trở về cũng không có vấn đề gì.
“Thật sự muốn đi?” Kỳ Tuấn Nhất đứng lên, tao nhã phủi bụi đất trên người, ánh mắt đảo qua chỗ mấy phụ nữ thân thể ngăm đen trần truồng gần hết.
“Đương nhiên, nếu không anh nghĩ chúng ra lòng vòng trong rừng rậm lâu như vậy để làm gì? Nghiên cứu cây cối hoa cỏ sao?” Ngải Tiểu Tiểu liếc anh.
Con ngươi đen của Kỳ Tuấn Nhất thoáng qua vẻ thú vị. Nếu anh đoán không lầm, những người phụ nữ này chính là bộ lạc thần bí toàn phụ nữ trong truyền thuyết, họ dũng cảm thiện chiến, mỗi người đều cưỡi ngựa. Họ thường cưỡi những con ngựa mạnh mẽ chạy băng băng trong rừng rậm bao la để chiến đấu và tìm kiếm “tình yêu”.
Quả nhiên chưa đi được mấy bước, mấy con ngựa to khỏe đã xuất hiện trước mắt bọn họ.
Ngải Tiểu Tiểu và Kỳ Tuấn Nhất bị bắt lên ngựa mang về bộ lạc, những túp lều cỏ với đỉnh đầu hình vòm giống với phong cách nguyên thủy.
Một vài người phụ nữ đang làm việc nhìn thấy họ đều tò mò vây lại, liến thoắng nói ngôn ngữ mà họ nghe không hiểu. Ngải Tiểu Tiểu ngạc nhiên phát hiện bộ lạc này chỉ có phụ nữ không có đàn ông, woa, chẳng lẽ đây chính là Nữ nhi quốc trong truyền thuyết.
Cô tò mò nhìn những người phụ nữ vây quanh mình, chỉ thấy nước da các cô phần lớn đều là màu mật ong khỏe mạnh. Nhiều người đều khỏa thân trên, chỉ quấn lá thành dạng váy ngắn ở dưới…
Lúc này, từ trong lều cỏ tranh lớn nhất, một người mặc quần áo phụ nữ bước ra. Nói cô ta mặc quần áo cũng chỉ vì trên người cô ta có thêm hai cái dây mà thôi.
Vóc người của cô ta nóng bỏng, làn da màu mật ong mang theo khí chất cuồng dã. Mái tóc mềm mại màu nâu bay phía sau gáy, con ngươi màu đen lộ ra vẻ lãnh ngạo. Ngải Tiểu Tiểu cảm thán không ngờ nơi hoang vắng này thế mà cũng có người đẹp.
Cô ta đến gần Kỳ Tuấn Nhất, đi một vòng quanh anh, nói với người phía sau vài câu, sau đó quay về lều của mình.
Vì thế, Kỳ Tuấn Nhất bị mấy người phụ nữ mang đi, Ngải Tiểu Tiểu bị bắt ngồi một bên chà xát dây cỏ. Trước mắt vẫn chưa có gì nguy hiểm tính mạng nên Kỳ Tuấn Nhất và cô đều án binh bất động, yên lặng quan sát tình hình.
Mấy người phụ nữ vừa làm việc vừa cười nói, có lúc còn cười đến thật bỉ ổi, Ngải Tiểu Tiểu đoán nhất định là họ đang thảo luận về đàn ông. Đáng tiếc là một câu cô cũng nghe không hiểu, chỉ là thỉnh thoảng quan sát những người này cảm thấy thực ra họ chỉ bưu hãn một chút, còn lại cũng không có khác biệt gì nhiều với những phụ nữ khác.
Nếu như cô biết họ đang nói thủ lĩnh của họ xem trọng Kỳ Tuấn Nhất, quyết định chọn anh làm chồng, không biết cô còn có thể bình tĩnh như vậy không.
Nửa tiếng sau, Kỳ Tuấn Nhất cùng mấy người phụ nữ kia trở lại. Toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, hiển nhiên là vừa mới tắm rửa xong.
Nghĩ đến anh bị nhiều phụ nữ như vậy mang đi tắm rửa, trong lòng Ngải tiểu Tiểu thoáng qua một chút buồn bực. Hừ, huấn luyện viên xấu xa thật có nhiều diễm phúc, được nhiều phụ nữ như vậy hầu hạ, nhất định là vui muốn chết. Mặc dù của hiếm mới quý nhưng dù gì cô cũng là khách, tại sao không ai mang cô đi tắm, còn phải ngồi đây chà xát dây cỏ.
Con mắt Kỳ Tuấn Nhất lạnh lẽo đảo qua đám phụ nữ nửa thân trần, liếc mắt một cái là thấy Ngải Tiểu Tiểu, thấy cô đang ai oán lườm mình thì nhếch môi cười nhạt. Tự mình tìm bộ lạc nguyên thủy là chủ ý của cô, có hối hận cũng đã muộn.
Cười gì mà cười! Khoe răng trắng sao? Ngải Tiểu Tiểu oán thầm, quay đầu không nhìn anh nữa. Khi ngẩng đầu lên lần nữa, Kỳ Tuấn Nhất đã được người đẹp thủ lĩnh mời vào phòng, mãi không thấy ra. Cho dù có bị trì độn thì Ngải Tiểu Tiểu cũng đã nhìn ra người đẹp thủ lĩnh có ý với Kỳ Tuấn Nhất. Kỳ Tuấn Nhất ở cùng một chỗ với người đẹp rất vui đi. Ngải Tiểu Tiểu liếc xéo cái lều cỏ, sợi dây trong tay bị chà xát lộn xộn một đống.
Lúc này, lại có người trở về cùng chiến lợi phẩm. Họ mang thịt thú rừng và quả dại được vào một lều cỏ. Chỉ là theo sau mấy người phụ nữ mang đồ ăn về, khiến cho Ngải Tiểu Tiểu kinh ngạc chính là họ bắt tới người đàn ông! Mỗi người đàn ông thoạt nhìn đều rất cường tráng, tuy bọn họ cũng không bị trói lại, trên mặt cũng không có biểu hiện sợ hãi nhưng Ngải Tiểu Tiểu vẫn nhìn ra được là họ bị bắt làm tù binh đến.
Đây là một bộ lạc chỉ có phụ nữ, họ bắt đàn ông đến là vì… bỗng nhiên Ngải Tiểu Tiểu há to miệng, trong đầu hiện lên hai chữ - cưỡng hôn!
Một lúc sau cô thấy mấy người đàn ông cũng bị mang đi tắm rửa. Quả nhiên là chuẩn bị để buổi tối “ăn”. Bỗng nhiên Ngải Tiểu Tiểu nghĩ đến Kỳ Tuấn Nhất, trong lòng không khỏi phiền não, vứt đống dây rối tung sang một bên bãi công, chính là cũng chẳng có ai chú ý đến cô.
Bữa tối là thịt thú rừng nướng. Mọi người vây quanh đống lửa, nướng thịt thỏ và gà rừng, mùi thơm tràn ngập không khí. Nếu là bình thường, Ngải Tiểu Tiểu chắc chắn là rất hưng phấn, khua tay múa chân, nhưng hôm nay cô lại không có cảm giác ăn ngon…
Kỳ Tuấn Nhất ngồi cạnh người đẹp thủ lĩnh, từ khi vào bộ lạc, bọn họ chưa nói với nhau câu nào.
Nữ thủ lĩnh đưa cho Kỳ Tuấn Nhất con gà rừng nướng chín, Kỳ Tuấn Nhất cũng không từ chối, cầm lấy cắn một miếng, lập tức cảm thấy đối diện phóng tới hai luồng ánh sáng hận không thể chọc thủng mình.
Khóe môi hơi nhếch, anh há to miệng thưởng thức món ăn trong tay… Ừ, bây giờ anh cảm thấy con gà này ăn càng thêm ngon miệng rồi.
Ngải Tiểu Tiểu cắn môi, tay cầm chân thỏ nướng chín, máy móc nhai nuốt, không muốn nhìn về phía Kỳ Tuấn Nhất, để anh biết mình rất quan tâm anh, nhưng mà ánh mắt lại liên tục đảo qua đó…
Cô tự nói với mình phải nhẫn nại. Dù gì họ vẫn có giấy đăng ký kết hôn trong tay, cô không tin huấn luyện viên xấu xa này dám ăn vụng ngay trước mặt cô. Lúc này chính là so về tính nhẫn nại.
Vì thế, cô ép mình coi như không có việc gì mà mỉm cười.
Bé con này dám cậy mạnh với anh! Bé con này dám cậy mạnh với anh!
Kỳ Tuấn Nhất cau mày ăn xong thức ăn trong tay, sau đó kéo người đẹp bên cạnh tham gia nhảy múa bên đống lửa cùng các cặp đôi khác…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...