Editor: phuogot_93
Ngải Tiểu Tiểu như không có việc gì, bước chân nhẹ nhàng tăng tốc, nấp phía sau một gốc cây đại thụ to.
Rì rào, lá cây nhẹ lay động, bước chân nhẹ nhàng, từ tiếng bước chân cũng đoán được người đến có bản lĩnh không tầm thường. Ngải Tiểu Tiểu nắm chặt súng trong tay, cô hi vọng đây có thể là một điều vui mừng bất ngờ…
“Không được nhúc nhích!” Người đó đi đến gần, cô nhanh chóng giơ súng. Nhưng người đến động tác cũng mau lẹ, họng súng của hai người gần như giơ lên cùng nhau.
“Anh là ai?” Ngải Tiểu Tiểu nhìn người đàn ông trước mặt, chỉ thấy toàn thân anh ta là bộ quần áo ngụy trang tối màu chỉnh tề, dáng người cao lớn kiêu ngạo. Ngũ quan cương nghị lạnh lùng, vầng trán ẩn chứa một khí chất khác hẳn với khí chất lạnh lẽo bình thường, hẳn là được tích lũy từ lâu, làm cho người ta chỉ dám nhìn từ xa, không dám có cử chỉ bất kính.
Người đàn ông nhìn rõ cô, lập tức hướng họng súng xuống, giắt súng bên hông “Người mình.”
“Người mình?” Ngải Tiểu Tiểu vẫn hướng họng súng về phía anh ta “Tại sao theo dõi tôi?”
“Không phải theo dõi mà là được lệnh bảo vệ.” Biểu cảm của người đàn ông thật ngầu, giọng nói lạnh lùng mang theo một chút cảm nhận giống kim loại.
“Phụng mệnh?”
“Cô nên thấy vinh hạnh, Kiêu Lang tôi chưa bao giờ tiếp nhận nhiệm vụ bảo hộ phụ nữ.”
Ngải Tiểu Tiểu bị giọng nói ngạo mạn cùng ánh mắt khinh thường của anh ta chọc giận “Phụ nữ thì sao? Mà tôi cũng không có mời bảo vệ, không muốn anh có thể trở về.” Cô nhìn anh ta chằm chằm, thu hồi súng.
Khóe miệng người đàn ông khẽ nhúc nhích, liếc mắt nhìn cô một cái “Người quân nhân, phục tùng mệnh lệnh là thiên chức!” Dứt lời, dẫn đầu bước nhanh hướng về phía trước.
“Tên anh là gì?” Ngải Tiểu Tiểu vốn không định để ý đến anh ta, nhưng nghĩ lại, bây giờ cô không phải ở trò chơi, đoạn đường phía trước không giống trước kia có thể tùy hứng làm bậy, cho nên cô đuổi theo Kiêu Lang.
“Kiêu Lang.”
“Tiếu Lang?” Ngải Tiểu Tiểu vui vẻ “Bố mẹ anh chắc chắc rất thích xem chuyện vui. Tiếu Lang? Còn Tiếu tướng công nữa?”
Kiêu Lang nghe vậy dừng bước quay đầu lại lạnh lùng nhìn cô “MD! Năm nay ai là người tuyển đặc hồng binh?”
“Hả?”
“Sao lại để loại người ngu ngốc như cô lẫn vào.”
Tên đàn ông độc ác! Bỗng nhiên Ngải Tiểu Tiểu thấy bóng dáng của Kỳ Tuấn trên người Kiêu Lang. Vốn định phản bác, cái miệng nhỏ nhắn khép lại, trong đôi mắt to lộ ra vẻ u buồn. Thật ra nội tâm cô cũng không có lạc quan kiên cường như vậy, thỉnh thoảng cô cũng nghĩ ngộ nhỡ Kỳ Tuấn không còn, cô phải làm sao? Cô không muốn cảm nhận loại đau đớn khi xa cách.
Khi cô vừa mới phát hiện mình yêu, ông trời lại cướp đi tình yêu của cô, chuyện này thật quá tàn nhẫn với cô! Suy nghĩ hơi chút mất hồn, chân lệch phương hướng, chân trái giẫm vào bẫy thú. “Ôi…” Cô rên lên một tiếng, nửa bàn chân bị kẹp vào một chiếc bẫy thú.
Kiêu Lang quay đầu khẽ chửi rủa một tiếng “Ngu ngốc.”
Nhưng ngay sau đó, thân thể cao lớn ngồi xổm xuống bỏ cái bẫy trên chân cô.
Ngải Tiểu Tiểu đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nhưng cô vẫn cắn chặt môi không kêu. Kiêu Lang nhìn cô một cái, cố gắng mở cái bẫy thú vứt sang một bên. “Thế nào? Còn có thể đi được không?” Giọng nói lạnh nhạt, không nghe ra chút thương hoa tiếc ngọc nào.
“Có thể.” Ngải Tiểu Tiểu mím môi chịu đựng. Thật là một kinh nghiệm đau thương, chỉ là cô đã nhớ trong lúc thi hành nhiệm vụ tuyệt đối không thể phân tâm. Bằng không lần này chỉ bị thương ở chân, lần sau có thể sẽ là mất cái mạng nhỏ này.
Tìm một cành cây làm gậy, Ngải Tiểu Tiểu khập khễnh đi tiếp về phía rừng rậm. Trong lòng cô chỉ muốn nhanh một chút tìm được dấu vết Kỳ Tuấn để lại, có thể lúc này anh đang bị thương, một mình tránh ở nơi nào đó chờ bọn họ đến giúp…
Thế mà nóc nhà thủng còn gặp mưa cả đêm! Một trận mưa to bất ngờ kéo tới, đường núi bùn lầy không cách nào đi lại. Ngải Tiểu Tiểu và Kiêu Lang đành phải tìm một hang đá gần đây để tránh mưa.
Mưa to tầm tã, trong lúc vội vàng Ngải Tiểu Tiểu bị ngã vào vũng bùn, nhưng cô bướng bỉnh cắn môi không chịu nhờ giúp đỡ, nắm nhánh cây dựa vào sức mình từng chút một đứng lên.
Kiêu Lang quay đầu lại lạnh lùng nhìn cô, cho đến khi chính cô đứng lên cũng không giúp đỡ. Lúc cô chống gậy tập tễnh đi về phía anh thì anh mới khom cơ thể xuống “Lên đi.”
“Không cần, tôi đi được.” Ngải Tiểu Tiểu theo bản năng cự tuyệt.
“Lên đi, CMN, cô không cần lãng phí sức chiến đấu vì trời mưa, nhanh lên một chút!” Kiêu Lang thô lỗ ra lệnh.
Ngải Tiểu Tiểu không nói gì nữa, vứt bỏ nhánh cây úp sấp trên lưng anh ta.
“Kiên nhẫn một chút.”
“Ừ.” Cô gật đầu nhắm mắt lại. Cảm giác cánh mũi ê ẩm, gương mặt ướt nhẹp không biết là nước mưa hay là nước mắt. Kỳ Tuấn từng cõng cô như vậy rất nhiều lần. Khi đó, cô chỉ thấy chán ghét, cô thật đần…
Ngày đầu tiên đi tìm anh đã làm chân mình bị thương, về sau cô phải tìm như nào đây. Cô cảm thấy chính mình rất vô dụng.
Đến chiều mưa mới ngừng, Ngải Tiểu Tiểu và Kiêu Lang ở trong hang đá ăn chút đồ ăn. Tất cả dấu vết đều bị mưa to gột rửa, đường xá lầy lội, bọn họ quyết định trở về.
“Nhớ kỹ, làm bộ đội đặc chủng phải chú ý mỗi người, mỗi chỗ, mỗi tiểu tiết bên cạnh. Không thể để nguy hiểm đến ngay bên cạnh còn hồn nhiên không biết. Như vậy cô căn bản không có tư cách trở thành bộ đội đặc chủng.” Kiêu Lang đưa Ngải Tiểu Tiểu đến xe, nói mấy câu đó xong thì xoay người biến mất. Ngải Tiểu Tiểu hoài nghi anh ta chính là một người hoang dại sống ở trong khu rừng này.
Anh ta đang nhắc nhở cô gì sao? Trên đường trở về Ngải Tiểu Tiểu cứ nghĩ mãi đến lời của Kiêu Lang.
Trở lại chỗ ở, Tiếu Đằng đã chờ cô ở đó, thấy cô dáng vẻ khập khiễng vội vàng đỡ lấy cô “Làm sao vậy?”
“Giẫm vào bẫy thú.”
“Tôi thấy vẫn là nên đưa cô đi bác sĩ, bị thương không nhẹ đâu.” Tiếu Đằng nhìn chân cô sưng phù, chỉ quấn cái tất chân trái màu hồng bằng bông.
“Không cần.” Ngải Tiểu Tiểu lắc đầu “Bị thương nhẹ như này không sao đâu.”
“Biết trước, tôi nên đi cùng cô, trong núi rất nguy hiểm, một cô gái như cô…”
“Thật không sao mà.” Tuy nói gặp đồng hương nơi đất khách, hai mắt lưng tròng nhưng Tiếu Đằng cực kỳ nhiệt tình làm cho Ngải Tiểu Tiểu thấy có chút xấu hổ. Dù sao bọn họ chỉ biết nhau hai ngày. Cô ở phòng của anh ta, mượn xe anh ta, cô đề nghị trả tiền thuê, anh ta lại sống chết không cần, làm cho cô cảm thấy băn khoăn.
Không muốn thiếu nợ người khác, Ngải Tiểu Tiểu đi vài bước lại mở miệng nói “Đúng rồi, tối nay tôi mời anh ăn cơm.”
“Được.” Tiếu Đằng cười cười, không từ chối.
☆★☆★☆
Hoàng hôn, trời chiều như nhuộm, Ai Cập, tại một khách sạn xa hoa --- ----
Một người đàn ông trắng trẻo mảnh khảnh, mái tóc dài màu nâu, âm nhu tuấn mỹ. Gã mở to đôi mắt híp, lười biếng nằm nghiêng trên chiếc giường, trong tay cầm ly thủy tinh, bên trong chất lỏng màu đỏ phát ra tia sáng trong suốt dưới ánh đèn. Cả người đều làm người ta liên tưởng đến một loại động vật – Loài rắn!
Không sai, gã chính là đối thủ của Kỳ Tuấn, Phúc Xà thật sự.
Linh linh… Tiếng di động kêu, vệ sĩ da đen cao lớn đứng sau lưng Phúc Xà lập tức cung kính đưa điện thoại cho gã.
“Đại ca, người phụ nữ kia chưa tìm được đầu mối gì chân lại còn bị thương.”
“A…” Phúc Xà cười nhạt, giọng nói trầm thấp làm người ta không tự chủ mà rét lạnh “Ta biết, Kỳ Tuấn mất tích nhiều ngày như vậy sao có thể dễ dàng tìm được.” Gã uống một ngụm rượu, có chút như không để ý.
“Để người phụ nữ này đi tìm Kỳ Tuấn, tôi thấy cũng không có hi vọng gì, đại ca, có muốn hay không…”
“Không cần, không có lệnh của ta ai cũng không được động đến cô ta. Nhớ kỹ, chỉ cần làm tốt việc của mình là được rồi.” Giọng Phúc Xà bỗng trở nên lạnh lẽo, trước giờ gã rất ghét thuộc hạ của mình tự cho là thông minh.
Người phụ nữ của Kỳ Tuấn phải vào lúc đối phó với Kỳ Tuấn mới có tác dụng. Nay Kỳ Tuấn không rõ tung tích, bắt cô tới chỉ có thể để làm con cờ chết.
Chỉ là, Kỳ Tuấn chết thật rồi sao?
Là đối thủ thời gian lâu như vậy, gã tin tưởng anh không phải người đoản mệnh.
Quăng di động một bên, Phúc Xà đứng lên ngắm nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ.
“Đại ca muốn đi ăn tối không ạ?” Lập tức có vệ sĩ da đen tiến lên hỏi.
“Ừ.” Phúc Xà gật đầu. “Bao hết nhà hàng Elie Vias rồi à?” Gã rất bắt bẻ về thức ăn, hôm qua gã liên tiếp thử 16 nhà hàng mới vừa lòng nhà hàng này.
“Đã bao hết.” Lập tức có vệ sĩ cung kính choàng áo khoác cho gã.
15 phút sau, đoàn người lái xe đến nhà hàng Elie Vias.
Ở đây, đèn lưu ly vàng treo khắp ở cửa thể hiện không khí xa hoa. Bốn vệ sĩ cao lớn người da đen đứng cách đó không xa, Phúc Xà âu phục thẳng thớm ngồi ở bàn ăn trông tuấn tú.
Từng món ăn được mang lên, cuối cùng là một bát canh, người phục vụ cuối khẽ cúi đầu nhưng so với người phía trước thì có vẻ hơi căng thẳng.
Chỉ là, Phúc Xà không chú ý những cái đó, lúc này ánh mắt gã đều bị những món ăn ngon trước mặt hấp dẫn.
Phục vụ hơi khom người, chậm rãi đặt đĩa xuống. Sau đó, một họng súng nhỏ xuất hiện trước mặt Phúc Xà.
“Mày…” Phúc Xà cảnh giác giơ tay kéo khăn trải bàn.
Pằng, viên đạn xuyên qua khăn trải bàn vẫn bắn chuẩn vào vị trí tim Phúc Xà. “Kỳ Tuấn…” Gã kinh ngạc trợn to hai mắt.
Kỳ Tuấn nhếch môi. Lúc này, những vệ sĩ bị kinh động, rút súng bắn…
Chỉ thấy anh ngã xuống lăn một vòng, tránh thoát những viên đạn bay đến, nấp sau cột đá cẩm thạch, vung tay ném đạn khói. Thừa dịp ba người khác yểm hộ, anh bước nhanh về hướng cửa sổ, nhảy ra ngoài…
“Đại ca, đại ca…” Phía sau chỉ còn lại những âm thanh hỗn loạn.
Sáng sớm hôm sau, Ngải Tiểu Tiểu vừa thức dậy không lâu, Tiếu Đằng đã gõ cửa.
“Tôi mua bữa sáng cho cô rồi.” Tiếu Đằng giơ túi đồ ăn nói với Ngải Tiểu Tiểu.
“Cảm ơn, mời vào.” Ngải Tiểu Tiểu nhận cái túi trong tay anh ta, nghiêng người để anh ta vào phòng.
Đặt thức ăn lên bàn, cô nhìn Tiếu Đằng “Chúng ta cùng ăn đi.”
“Không cần, tôi ăn rồi. Đây là cố tình mua cho cô, cô mau ăn đi, nhanh không bị nguội.” Tiếu Đằng nói xong ngồi vào một sofa nhìn cô.
“Ừ.” Cô gật đầu lấy thức ăn ra, lại nhìn Tiếu Đằng “Hình như hôm qua tôi để quên ở xe của anh đôi đũa trúc của mình, chân tôi đi không tiện, anh có thể lấy giúp tôi không?”
“Bên trong có thìa rồi.” Tiếu Đằng chỉ vào túi, không có ý định đứng dậy giúp đỡ.
“Nhưng tôi không ăn bằng đũa trúc sẽ không thấy ngon. Thôi, không phiền anh, anh đưa chìa khóa xe cho tôi, tự tôi đi tìm.”
“Chân cô đang bị thương, thôi để tôi đi cho.” Tiếu Đằng thấy thế vội ngăn cản. Đứng lên đi vào xe tìm giúp Ngải Tiểu Tiểu đôi đũa trúc. Nhưng tìm cả trước sau buồng xe cũng không thấy bóng dáng đũa trúc. Anh ta nhíu mày trở về phòng.
“Tôi tìm khắp trong xe mà không có…” Vào cửa anh ta bỗng nhiên sửng sốt.
“Xin lỗi nhé.” Ngải Tiểu Tiểu nhấc tay cầm đũa “Tôi quên là đã để nó ở trong ba lô của tôi.”
Ánh mắt Tiếu Đằng tối sầm, thấy cô đã ăn hết hơn nửa thức ăn, hơn nữa khóe miệng còn dính chút canh thì thôi không nói gì nữa, ngồi sang một bên.
“No quá.” Ngải Tiểu Tiểu đứng lên bỏ thức ăn thừa vào thùng rác.
“Hôm nay có lên núi không?” Tiếu Đằng hỏi.
“Có.” Ngải Tiểu Tiểu duỗi lưng một cái “Sao lại có cảm giác buồn ngủ thế này?”
“Chân cô bị thương, hôm nay tôi đưa cô đi.”
“Được.” Ngải Tiểu Tiểu gật đầu, “Nhưng mà, giờ tôi… ngủ…” Còn chưa nói hết câu, cô đã gục ở ghế sofa ngủ thật say.
Khóe miệng Tiếu Đằng lộ ra nụ cười gian trá nham hiểm, tiến lên trước vỗ nhẹ vào khuôn mặt của cô “Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu…”
Nhưng Ngải Tiểu Tiểu không có một chút phản ứng, vẫn ngủ say như cũ. Gã lấy điện thoại di động “Anh Jimmy, đã bắt được người phụ nữ của Kỳ Tuấn.”
“Lập tức mang cô ta tới.”
“Dạ, em lập tức lái xe đi.”
Hóa ra, Tiếu Đằng chính là tay sai của Phúc Xà sắp xếp bên cạnh Ngải Tiểu Tiểu.
Cất di động, Tiếu Đằng tìm một sợi dây thừng trói hai tay Ngải Tiểu Tiểu sau đó khiêng cô ném vào trong xe.
Một đường phóng như bay, Ngải Tiểu Tiểu vẫn nằm úp sấp ở phía sau không động đậy…
Khoảng nửa tiếng sau, xe dừng ở một chân núi hoang vu. Đối diện có một chiếc Hummer đi tới, một người đàn ông tóc vàng mắt xanh từ trên xe bước xuống, phía sau là hai vệ sĩ to khỏe người da đen.
“Anh Jimmy.” Tiếu Đằng lập tức tươi cười chào đón.
“Được, mày làm rất tốt.” Jimmy cao ngạo liếc gã một cái nói “Hiện tại, đại ca nằm trong bệnh viện, không cần biết có tỉnh lại hay không, người phụ nữ này sẽ là mồi nhử Kỳ Tuấn tới cho chúng ta báo thù. Mày nhất định sẽ được trọng thưởng.”
“Cảm ơn anh Jimmy.” Tiếu Đằng cúi đầu khom lưng “Vậy lần này thẻ xanh của em…”
“Không thành vấn đề.”
Nói xong, Jimmy nghiêng đầu ra dặn người vệ sĩ phía sau “Mang người phụ nữ kia đến, dùng xích khóa lại. Nghe nói người phụ nữ của Kỳ Tuấn thật sự có tài.”
“Vâng.”
Hai người đẩy Ngải Tiểu Tiểu từ trong xe ra ngoài, đang định cởi dây thừng thay bằng xích sắt lại phát hiện dây thừng kia đã tự động rơi ra.
Hai người sững sờ trong nháy mắt, chỉ thấy Ngải Tiểu Tiểu ngủ mê man bỗng tỉnh dậy, đá thẳng một cước vào mặt người đàn ông bên trái, đồng thời tay nắm thành quyền đánh vào cằm người bên phải. Bị đánh bất ngờ làm hai người vệ sĩ cao to một phát đã đánh bại.
“Cô… cô không bị hôn mê…” Tiếu Đằng kinh ngạc chỉ vào Ngải Tiểu Tiểu.
“Hừ, đồ phụ nữ giả dối, không được động.” Jimmy móc khẩu súng lục từ ngực nhắm vào Ngải Tiểu Tiểu. “Tôi thấy cô ngoan ngoãn chịu trói đi.”
“OK.” Ngải Tiểu Tiểu giống như bất đắc dĩ giơ hai tay lên, mắt nhìn Tiếu Đằng nói “Anh muốn biết sao tôi lại biết là anh không?”
“Sao cô biết là tôi?” Tiếu Đằng tự nhận mình diễn cũng không tệ.
Ngải Tiểu Tiểu cười “Bởi vì anh tốt với tôi quá mức. Mà trông anh không giống loại người nhiệt tình với người khác. Người Trung Quốc chúng ta có câu “Vô sự mà ân cần, không phải gian cũng là trộm…!”
Bọn họ dùng tiếng Trung nói chuyện, một người Mỹ như Jimmy một câu cũng không hiểu. Gã bực bội cắt đứt lời nói của họ, lắc lắc họng súng, ra lệnh cho Tiếu Đằng “Mày đi đến khóa cô ta lại.”
Tiếu Đằng chần chờ một chút lại không dám không nghe lệnh. Đành phải run rẩy nhặt xích sắt trên mặt đất, tiến dần từng bước đến gần Ngải Tiểu Tiểu.
Ngải Tiểu Tiểu nhìn y, khóe miệng nhếch môi cười lạnh.
Y co rúm người đứng lại, biết Ngải Tiểu Tiểu có bản lĩnh, Tiếu Đằng biết với bản lĩnh của mình càng đến gần cô càng nguy hiểm.
“Nhanh lên!” Jimmy không kiên nhẫn bắn một phát súng ngay dưới chân y. Y đành phải nâng cao can đảm mang cái xích trói cổ tay Ngải Tiểu Tiểu… Ngay tại thời điểm chạm vào, y thấy cánh tay Ngải Tiểu Tiểu xoay tròn một cái cầm cổ tay y, rắc một tiếng, nhanh chóng bẻ gãy cánh tay y, cơ hồ trong nháy mắt khóa cổ họng y, chắn thân thể của y ở trước ngực “Bỏ súng xuống!” Cô quát Jimmy.
Jimmy lại cười hung hãn “Cô cho rằng y có thể ngăn được viên đạn của tôi.” Dứt lời, pằng pằng hai phát đạn bắn trúng tim Tiếu Đằng. Tiếu Đằng không dám tin, hai mắt mở to, thân thể ở trước Ngải Tiểu Tiểu cứ thế từ từ trượt xuống…
Lần đầu tiên tiếp xúc ở khoảng cách gần với máu tanh chết chóc, Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy hơi buồn nôn, nhưng cô cố chịu đựng, điềm tĩnh nhìn Jimmy “Anh muốn gì?”
“Thế nào? Cô gái, bỗng nhiên tôi thấy thưởng thức cô. Giờ Phúc Xà chỉ còn sót một hơi thở, tôi sắp trở thành đại ca của tổ chức, người đẹp, không bằng ở lại đây đi theo tôi, sao nào?”
“Nếu như tôi không đồng ý?” Ngải Tiểu Tiểu nhíu mày. Cô một chút hứng thú cũng không có với bọn tóc vàng ngoại quốc này.
“Vậy cô chỉ có ----- chết!” Đôi mắt màu xanh dương của Jimmy nháy mắt hiện lên vẻ tàn khốc khát máu, “Tôi không có hứng thú với Kỳ Tuấn, giết cô cũng coi như làm tròn công đạo với mấy tên thủ hạ trung thành của Phúc Xà!”
Sống và chết chỉ trong gang tấc. Ngải Tiểu Tiểu nắm tay, xem ra muốn sống chỉ có thể giả vờ làm theo yêu cầu của gã, sau đó tìm kiếm cơ hội thoát. Nhưng vừa nghĩ tới việc giả bộ yêu kiều với người đàn ông này, cô mới miễn cưỡng đè cơn buồn nôn xuống thì giờ cảm giác này lại lên, thậm chí không nhịn được, nôn hết tất cả thức ăn hôm nay ra…
“Người đẹp, cô từ chối.” Jimmy nói xong nhắm ngay họng súng vào đỉnh đầu Ngải Tiểu Tiểu.
Giờ phút này, Ngải Tiểu Tiểu cảm giác được mùi vị của cái chết.
Thời gian như ngừng lại, không khí cũng trở nên đông lại như nghẹt thở… Pằng, một tiếng súng vang lên, phá vỡ tất cả sự tắc nghẽn.
Ngải Tiểu Tiểu không thấy cảm giác đau đớn, ngẩng đầu lên nhìn thấy cơ thể Jimmy đang chậm rãi ngã về phía sau. Giữa mi tâm trắng nõn của gã có một chấm đỏ như máu.
Có người cứu cô!
Cô vội vàng quay đầu lại, đối diện sườn núi có hai bóng dáng cao lớn đang đứng. Chính là Kỳ Tuấn và Kiêu Lang!
Cô cười, nụ cười ngọt ngào thuần khiết. Nhưng, đôi mắt lại đầy nước, biến thành từng giọt nước mắt trong suốt rơi xuống hai má…
Kỳ Tuấn, quả nhiên anh không chết, anh còn sống!
Bóng dáng mà ngày nhớ đêm mong tiến dần từng chút, Kỳ Tuấn mặc bộ trang phục ngụy trang dã chiến càng lộ ra vẻ cao lớn rắn rỏi… Ngải Tiểu Tiểu cảm giác tất cả khớp xương đều đóng băng, chỉ đứng thẳng nhìn anh không chớp mắt, chỉ sợ đây là ảo giác, chớp mắt một cái lại không thấy anh đâu.
Cho đến khi anh đến gần cô, gương mặt tuấn tú phản chiếu vào đôi mắt trong veo, rốt cuộc không nhịn được nữa, cô chạy nhanh đến, bổ nhào vào lòng anh, ôm thật chặt như muốn khảm anh vào cơ thể.
Kỳ Tuấn không nói gì, vươn tay ôm cô, gương mặt tuấn tú đặt tại đầu vai cô, gò má ngửi mùi thơm của tóc cô.
Hai người ôm nhau quên hết tất cả, giống như cả thế giới chỉ còn hai người họ.
Kiêu Lang không nói gì nhún nhún vai, lướt qua bọn họ dọn dẹp “chiến trường.”
“Một chuyến đi Châu Phi, cứu được con tin, bắn chết hai nhân vật nguy hiểm của tổ chức căn cứ số một…” Anh quay đầu giơ ngón cái về Kỳ Tuấn tỏ vẻ bội phục.
Kỳ Tuấn chợt nhíu mày, lướt mắt nhìn anh ta, sau đó lại vùi đầu vào cổ Ngải Tiểu Tiểu, hạ giọng nói “Bảo bối, em thật thơm…”
Ngải Tiểu Tiểu lườm anh một cái, sau đó chôn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vào ngực anh, ai oán nói “Huấn luyện viên xấu xa, sao tự nhiên chơi trò mất tích, hại em…” Trong giọng nói lộ ra chút nghẹn ngào không nói hết.
“Hại em làm sao?” Anh hỏi tiếp, cưỡng chế nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, anh muốn nghe cô nói tiếp.
“Không sao.” Ngải Tiểu Tiểu lại cúi đầu, hai má thẹn thùng đỏ ửng.
“Bà xã, em đỏ mặt!” Mấy hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Cô nhóc này hiểu rõ lòng mình rồi sao? Anh đã từng thấy vẻ mặt cô yêu kiều, phẫn nộ hay vui vẻ nhưng vẻ e lệ như vậy thì anh chưa từng thấy qua.
“Không có.” Ngải Tiểu Tiểu cuống quýt đẩy anh ra, len lén nhìn Kiêu Lang, huấn luyện viên xấu thật quái dị, trước mặt người khác nói lớn như vậy làm cô thấy lúng túng.
Lúc này, Kiêu Lang đã dọn dẹp xong chiến trường. Khom lưng móc chìa khóa xe ô tô từ túi Tiếu Đằng, ném cho Kỳ Tuấn “Anh chịu thiệt thòi chút, ngồi xe của y về đi.”
“Đi.” Kỳ Tuấn bấm mở khóa xe, kéo cái eo nhỏ của Ngải Tiểu Tiểu đi tới trước xe, mở cửa cho cô lên trước.
“Kiêu Lang đâu?” Ngải Tiểu Tiểu nhìn chỗ Kiêu Lang vừa đứng hỏi.
“Không cần để ý anh ta.” Kỳ Tuấn khom người ngồi vào ghế lái, khởi động xe.
“Anh ta thật là một cô lang!” Ngải Tiểu Tiểu nhìn Kiêu Lang ở ngoài xe lẩm bẩm nói.
“Tiểu sói cái, sói đực của em ở đây, đừng nhìn loạn!” Dứt lời, Kỳ Tuấn duỗi bàn tay to xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngải Tiểu Tiểu chuyển sang nhìn mình.
“Đáng ghét, em không phải là tiểu sói cái.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngải Tiểu Tiểu lại đỏ, trong lòng nhộn nhạo, bỗng nhớ tới mình còn nhiều vấn đề muốn hỏi “Kỳ Tuấn, mấy ngày nay anh đi đâu?”
Kỳ Tuấn cười cười, từ từ kể lại những chuyện trong mấy ngày qua.
Thì ra khi ở phía nam Libi, Kỳ Tuấn nghe được tin Phúc Xà ở châu Phi. Ở đấy, Phúc Xà có rất nhiều thân tín, mặc dù đánh gã sẽ khó khăn hơn nhưng trái lại gã cũng tương đối buông lỏng cảnh giác. Vì thế, Kỳ Tuấn quyết định giả chết để theo dõi…
“Cái gì? Anh vì muốn giết Phúc Xà mà giả chết!” Ngải Tiểu Tiểu ngồi dậy, không thể tưởng tượng nổi nhìn anh chằm chằm.
“Khi đó thì đây là phương án hành động tốt nhất.”
Choáng nha, đồ huấn luyện viên xấu xa, muốn làm gì thì làm không để ý đến cảm nhận của người khác. Ngải Tiểu Tiểu không nén được lửa giận trong lòng, những ngày qua cô luôn lo rằng anh đã chết. Nghĩ tới rất nhiều kết cục, chỉ duy nhất không ngờ được là anh cố ý giả chết!
“Đi chết là phương án tốt nhất!” Cô giận không kiềm chế được, bổ nhào lên phía trước đẩy cơ thể Kỳ Tuấn về phía sau, ra sức ghìm chặt cổ anh.
Ánh mắt Kỳ Tuấn hiện lên vẻ ngạc nhiên, vừa vặn đối mặt với đôi mắt tràn đầy lửa giận của Ngải Tiểu Tiểu, trong chớp mắt trái tim đột nhiên co rút nhanh, anh ung dung ngăn cản hành động của cô. Ngải Tiểu Tiểu nổi giận đùng đùng, đưa tay nhéo trên khuôn mặt tuấn tú của anh “Làm cho nhiều người lo lắng cho anh như thế, anh rất vui phải không?”
“Nhiều người như vậy cũng bao gồm cả em sao?” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của cô, Kỳ Tuấn chợt khẽ cười. Câu hỏi của anh có vẻ hơi thừa, ánh mắt của cô đã nói cho anh biết đáp án.
“Anh cho là em ước gì anh chết thật đấy.” Anh cố ý thở dài nói.
“Đúng vậy, cho nên em lập tức hứng thú hớn hở bay đến châu Âu, không vì cái gì chỉ muốn xem anh có chết thật không.” Ngải Tiểu Tiểu giận dỗi nói, tay nhỏ bé lại một lần nữa giày xéo trên khuôn mặt của Kỳ Tuấn.
“Bây giờ kết quả như này em có hài lòng không?”
“Dĩ nhiên là thất vọng, anh thế mà còn sống!” Ngải Tiểu Tiểu thở phì phò, gương mặt đỏ bừng dưới ánh mặt trời trở nên kiều diễm xinh đẹp, động đến tâm tư Kỳ Tuấn. Nhiều ngày nhớ nhung, giờ phút này hóa thành tình triều dào dạt, rốt cuộc không ngăn được tình cảm từ trái tim trào lên…
Giơ tay lên đóng cửa sổ xe, ngay sau đó, anh liền thoát khỏi kiềm chế của Ngải Tiểu Tiểu, xoay người hôn lên môi cô.
“Uhm…”
“Đừng động.”
Anh thô bạo chống đỡ thân thể cô trên ghế dựa, bắt đầu hôn nhiệt tình mang theo khát khao điên cuồng, nhiệt liệt như mưa rào mùa hè. Sau đó tốc độ từ từ chậm lại, chuyển sang trằn trọc thưởng thức môi cô, động tác không nhanh không chậm thong dong như gió nhẹ mùa xuân ấm áp.
Tiếp đó, anh thong thả hôn xuống bờ vai trơn nhẵn, lại chậm rãi hôn lên đôi mắt cô, khuôn mặt anh tuấn từ đầu đến cuối đều lộ vẻ mặt say mê. Thả chậm tốc độ chậm để Ngải Tiểu Tiểu có thời gian thở dốc, sau đó anh lại tiếp tục chiếm lấy môi cô. Trêu chọc cô được một lúc, đầu lưỡi dịu dàng trượt xuống cơ thể cô mang theo mùi hương mê người, thành thạo khiêu khích, đồng thời mười ngón tay thon dài cũng không an phận tuần tra trên dưới, từng chút từng chút chiếm đoạt lý trí Ngải Tiểu Tiểu…
Ầm một tiếng, kích tình giữa hai người nhiệt liệt bùng lên.
Bỗng nhiên Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy bành trướng, vô hạn khuyếch trương, đáng sợ chạy dọc cơ thể. Cô biết nếu tiếp tục, cơ thể này sẽ là của anh.
“Dừng, dừng lại…” Cô đẩy Kỳ Tuấn.
Nhưng thân thể anh gắt gao chống đỡ cô, không muốn tách ra…
“Không cần… Kiêu Lang đang nhìn… mau bỏ ra…”
“Anh ta đã đi lâu rồi.”
“Uhm…” Lý do duy nhất bị bác bỏ, Ngải Tiểu Tiểu chỉ có thể trầm luân theo tiết tấu của anh. Kỳ Tuấn thông minh trời sinh ở mọi phương diện, ví dụ chuyện hai người đang tiến hành, qua mấy lần thực chiến anh đã có kỹ sảo thuần thục. Mỗi lưỡi của anh tàn sát bừa bãi, đoạt lấy, hưởng thụ. Ngón tay tùy ý mà cuồng dã khiến cho mỗi một nơi trên cơ thể cô tràn đầy khát vọng…
Bên trong xe là cảnh xuân vô hạn…
Hai người triền miên trong xe tựa như đã quên mình đang ở đâu, hoàn toàn rơi vào dục vọng. Sau khi trải qua sống chết có thứ gì đó đã nảy sinh biến hóa…
Gầm nhẹ, thở dốc, trêu đùa… Sau khi công kích mãnh liệt thì dần dần ngừng lại. “Chờ một chút…” Kỳ Tuấn nhắm mắt thở dốc, vẫn chưa thỏa mãn, khuôn mặt chạm vào mồ hôi trên trán cô, không để cho thân thể cô lui ra quá nhanh. Sau khi làm xong, thưởng thức cô đã trở thành thói quen của anh. Anh lẳng lặng cảm thụ Ngải Tiểu Tiểu dù cắn chặt răng cũng nhịn được mà thở gấp, cảm thụ tư vị mê người của cô.
Một lúc sau, anh mới mở mắt, thấy người phụ nữ trong ngực hai má vẫn còn hồng, xinh đẹp như hoa. Thương tiếc hôn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, rút người ra nhanh chóng sửa sang lại bản thân. Sau đó từ ghế sau xe lấy một cuộn giấy vệ sinh, quỳ gối lên ghế thay cô lau, trên mặt vẫn như cũ không có biểu tình gì, tay lại dịu dàng như nước, tựa như thứ anh chạm vào vừa đụng sẽ hỏng…
Ngải Tiểu Tiểu vô cùng thẹn thùng, đoạt lấy giấy trong tay anh tự mình lau. A, cô ngày càng dâm đãng rồi, thế mà lại chơi xe rung!
Hai người trở lại chỗ ở của Kỳ Tuấn, ăn uống no nê, nghỉ ngơi mấy giờ.
Lúc hoàng hôn, Kỳ Tuấn dẫn Ngải Tiểu Tiểu đi thăm hỏi một đôi vợ chồng. Anh nói, lần này anh ở châu Phi hành động bọn họ đã giúp đỡ rất nhiều. Nghe vậy, Ngải Tiểu Tiểu lập tức chuẩn bị quà tặng, nói muốn cảm ơn người ta thật tốt.
Đôi vợ chồng này ở Liberia có một công ty, vì chiến loạn mà chuyển đến đây xử lý công việc, sống trong một ngôi nhà gỗ yên tĩnh.
Ánh mặt trời chiều còn sáng chói, hai người đã gõ của ngôi nhà gỗ. Ra mở cửa là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, mặc một bộ quần áo tự nhiên, đôi mắt giống như đá Obsidian, trong suốt mà hàm chứa một loại dịu dàng như nước. Ngũ quan xinh xắn, làn da trắng nõn như cổ ngọc ngàn năm không tỳ vết, có chút cảm giác lạnh băng.
Kỳ Tuấn giới thiệu với cô đây là nữ chủ nhân nơi này, Thẩm Lạc Vũ.
Ngải Tiểu Tiểu kinh ngạc, cô từng âm thầm suy đoán, với quy mô công ty của họ và năng lực giúp đỡ Kỳ Tuấn có lẽ vợ chồng họ cũng ngoài bốn mươi tuổi rồi. Nhưng mà, nhìn người phụ nữ xinh đẹp này chắc chỉ khoảng 30 tuổi. Bọn họ sẽ không giống như bố mẹ Kỳ Tuấn chồng già vợ trẻ chứ?
Thẩm Lạc Vũ mời hai người vào nhà, rất nhanh thắc mắc của Ngải Tiểu Tiểu đã được giải đáp. Bởi vì nam chủ nhân Lãnh Đế Giác đã ngồi nghênh đón ở phòng khách, dáng vẻ anh ta chắc cũng chỉ hơn 30 tuổi, vóc người to lớn cao ngạo, nước da màu đồng, ngũ quan rõ ràng mà thâm thúy giống như bức điêu khắc Hy Lạp, con ngươi thâm thúy lạnh băng, có vẻ chững chạc lão luyện lại tà mị gợi cảm.
Ngải Tiểu Tiểu cảm thán, đôi vợ chồng này thật sự là trai tài gái sắc, một đôi trời định!
Bởi vì chiến tranh, chỗ này căn bản không có nơi nào giống nhà hàng, cho nên hai vợ chồng Lãnh Đế Giác quyết định chiêu đãi hai người họ ở nhà. Vì vậy, Ngải Tiểu Tiểu lại kinh ngạc một lần nữa, người nhìn trông lạnh lùng tài giỏi như Lãnh Đế Giác thế mà lại đi vào phòng bếp. Thẩm Lạc Vũ cười nói hai người cứ tự nhiên rồi đi vào trong giúp đỡ. Không có tiếp đón nồng nhiệt nhưng lại làm cho Ngải Tiểu Tiểu không cảm thấy gò bó chút nào.
Mặc dù là chỗ ở tạm thời nhưng vẫn được bố trí lịch sự, tao nhã.
Ngải Tiểu Tiểu đứng lên xem một chút, quay đầu lại hỏi Kỳ Tuấn “Ông xã, khi nào thì em có thể nếm thử tài nấu nướng của anh?”
Kỳ Tuấn liếc cô, đáp lại “Nấu cơm là chuyện của phụ nữ.”
Ngải Tiểu Tiểu khinh thường, nhăn mũi, “Anh xem, Lãnh tiên sinh người ta tốt như vậy, anh nên học theo đi.”
“Cô bé, Lãnh phu nhân người ta cũng rất hiền đức đó.”
“Hừ, không để ý đến anh nữa.” Ngải Tiểu Tiểu lườm anh một cái “Em đi giúp chị Lạc Vũ một tay, anh cứ ngồi đấy đi.” Dứt lời cô xoay đầu đi về phía nhà bếp.
Kỳ Tuấn tóm cô lại, hướng phòng bếp chau mày nói “Cô bé lỗ mãng này, em đi làm gì? Không thấy mình dư thừa sao?” Ngải Tiểu Tiểu nhìn sang, trong phòng bếp kiểu mở, Lãnh Đế Giác và Thẩm Lạc Vũ đều bận rộn, hai người thỉnh thoảng nói chuyện mấy câu, ý cười luôn hiện trên mặt…
Hình ảnh rất ấm áp.
Trong lòng Ngải Tiểu Tiểu có chút nhộn nhạo dịu dàng “Về sau chúng ra cũng có thể như vậy không?” Cô lẩm bẩm nói.
“Dĩ nhiên.” Kỳ Tuấn kéo eo nhỏ của cô “Chỉ là em là đầu bếp chính, anh làm người trợ giúp thôi.”
Ngải Tiểu Tiểu liếc anh một cái, gạt cái tay trên eo cô. Hai người có thể cùng nhau bận rộn trong phòng bếp, mặc kệ là làm gì thì đó cũng là một niềm hạnh phúc.
Tối nay, Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy thức ăn đặc biệt có mùi vị. Một là vì Lãnh Đế Giác tay nghề nấu nướng không tệ, hai là Thẩm Lạc Vũ và Lãnh Đế Giác khiến cho cô có cảm giác ấm áp…
Đương nhiên, bốn người ăn cơm trong không khí hài hòa…
Trở lại chỗ ở, Kỳ Tuấn đột nhiên lãng mạn nói muốn bù cho Ngải Tiểu Tiểu một chuyến du lịch trăng mật “Bà xã, em muốn đi đâu?”
Ngải Tiểu Tiểu không chút do dự trả lời “Thảo nguyên châu Phi còn có thám hiểm rừng mưa ở Amazon.” Kỳ Tuấn đầu đầy vạch đen, chắc chỉ có vợ anh mới chọn hai nơi này để đi hưởng trăng mật. Họ nhẹ một tiếng, anh quyết định cho cô thêm một cơ hội, “Em nghĩ lại xem, trên thế giới ngoài hai nơi này còn rất nhiều chỗ đẹp.”
Ngải Tiểu Tiểu nghiêm túc nhìn anh, gật đầu một cái, sau đó nói “Vậy thì thám hiểm rừng mưa Amazon và thảo nguyên châu Phi đi.”
Kỳ Tuấn sụp đổ.
Cuối cùng ngày hôm sau, hai người vẫn là lái xe vào thảo nguyên châu Phi.
Nơi này vẫn còn hoang dã tự nhiên, cây Chi Keo (Acacia) gần trong gang tấc, đàn thú lớn chạy ngay cạnh xe Mercedes-Benz.
“Qua bên kia, qua bên kia!” Ngải Tiểu Tiểu hưng phấn hô to. Cách đó không xa đang có một màn trình diễn bình thường chỉ có thể thấy trên TV ----
Một con báo săn châu Phi nhanh như chớp đang đuổi bắt một con linh dương.
Nghe nói báo săn là động vật chạy nhanh nhất thảo nguyên châu Phi, vận tốc có thể đạt tới 100 km một giờ, tỷ lệ đi săn thành công là 30%. Nhưng, con linh dương với kinh nghiệm phong phú đột nhiên thay đổi bỏ rơi tốc độ công kích cao của báo săn, thực tế, nó chỉ cần liên tục thoát khỏi bốn năm lần, báo săn sẽ buông tha đuổi bắt vì nó không thể duy trì tốc độ chạy cao trong thời gian dài.
Chỉ là con linh dương này không may, bị báo săn từ bên cạnh nhảy lên đụng vào, sau đó cắn đứt động mạch cổ của linh dương…
“Thật tàn nhẫn!” Ngải Tiểu Tiểu lẩm bẩm cảm thán.
“Thế giới này vốn là chọn lọc tự nhiên.” Kỳ Tuấn lạnh nhạt nói.
Đây chính là điểm khác nhau giữa anh và cô. Ngải Tiểu Tiểu thừa nhận mình có sự nhân từ của phụ nữ. Còn Kỳ Tuấn là đại biểu cho phái chủ chiến, không phải pháp chiến mà xử lý công việc gần như không có nhân tính, cho nên mới trở thành bộ đội đặc chủng mà vừa nghe thấy đã mất hồn mất vía. Tương lai cô cũng giống như anh trở thành báo săn hung ác sao? Ngải Tiểu Tiểu chớp mắt nhìn ngoài cửa xe. Báo săn đang kịch liệt thở dốc, nó nửa nằm trên thân con linh dương, có vẻ đã kiệt sức. Lúc này, một con chó hoang xuất hiện, tuy chỉ là chó hoang nhưng so về cân nặng hay chiều cao đều lớn hơn báo săn. Báo săn tức giận nhìn chăm chú kẻ đến cướp đoạt trơ tráo, chó hoang cũng không để ý đến báo săn, nó nghênh ngang tiến tới gần. Cuối cùng, báo săn bất đắc dĩ đứng dậy. Hiển nhiên nó đã không còn sức để chiến đấu, chỉ có thể lựa chọn rút lui.
Chó hoang dương dương tự đắc tha chiến lợi phẩm rời đi, chân sau to khỏe tùy ý đong đưa giống bộ dáng của tên cướp…
“A…” Ngải Tiểu Tiểu cười “Chó hoang thế mà thắng báo săn.” Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô nhất định sẽ không tin chuyện này xảy ra. Ở trong lòng cô, báo vẫn là một loài thần bí tao nhã không thể chiến thắng, giống như Kỳ Tuấn.
Kỳ Tuấn vòng tay qua kéo cô “Cô bé, nói cho em biết, vào lúc chính mình mệt mỏi nhất ngàn vạn lần không được lơ là sơ suất! Lúc nào cũng phải nhớ “bọ ngựa bắt ve”. Nếu không sẽ giống con báo này, bị thua thiệt.”
“Bắt nạt chó hoang!” Ngải Tiểu Tiểu nhăn mũi cố ý nói lảng sang chuyện khác.
Sau đó, cô quay đầu về phía đối diện, vui mừng hét chới tai “Nhìn kìa, sư tử, lại còn là một đôi nhé. Mau lái xe qua đó, em muốn xem sư tử…”
“Bé con.” Kỳ Tuấn lắc đầu, lần nữa khởi động xe.
“Bờm của sư tử đực đẹp quá, thật là muốn đi xuống sờ một cái. Ngải Tiểu Tiểu than thở.
Kỳ Tuấn không vui nhìn cô “Bờm sư tử đực là để thu hút sư tử cái, cô bé, em kiềm chế bộ dạng thèm nhỏ dãi kia đi.”
Ngải Tiểu Tiểu lườm anh một cái, ra ngoài chơi vẫn không quên bắt nạt cô, đúng là huấn luyện viên xấu xa đến chết cũng không đổi tính. “Hừ, em chính là thích bờm sư tử đực, sùng bái nó bộ dạng oai phong lẫm liệt thì sao?”
“Sùng bái?” Kỳ Tuấn hừ lạnh “Bọn chúng bởi vì có bộ bờm oai phong lẫm liệt mà quanh năm phải chịu nóng. Vì vậy bọn chúng mỗi ngày phải ngủ hơn 18 tiếng… Huống hồ, vì bờm quá to mà không thể đi săn. Ở bãi đất trống săn thú, ngoài ngựa vằn, linh dương, xa xa đều nhìn thấy chúng. Cho nên, anh hùng mà em sùng bái chỉ dựa vào sử tử cái đi săn hoặc là cướp từ động vật khác để có đồ ăn…”
“Anh nói bậy…” Ngải Tiểu Tiểu phản bác, sư tử hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng sao lại là dạng dựa vào bà xã hay là dạng cướp bóc ăn cơm chùa? Kỳ Tuấn nhất định đang gạt cô.
“Đây là kiến thức thông thường, trở về xem thế giới động vật là có thể biết anh có nói bậy không.” Kỳ Tuấn liếc cô, ánh mắt như bảo cô ngốc.
Choáng thật, Ngải Tiểu Tiểu quyết định sau này sẽ không sùng bái sư tử nữa. Không ngờ nửa ngày đi thảo nguyên châu Phi lại cho cô mở rộng “tầm mắt” như vậy! Chỉ là, huấn luyện viên xấu xa cũng thật là, để cho cô thoải mái một lần không được sao, làm gì mà mỗi lần đều dạy dỗ cô như học sinh tiểu học. Oán thầm nhìn chằm chằm gò má Kỳ Tuấn, trong mắt thoáng qua vẻ giảo hoạt.
Hắc hắc, cô trả thù một chút hẳn là không sao đi.
“Ai u, bụng của em…” Ngải Tiểu Tiểu che bụng, cong lưng rên rỉ “Bụng của em đâu quá, em muốn đi vệ sinh, mau dừng xe!”
Kỳ Tuấn nhíu mày “Nhịn một chút, chúng ta lập tức trở về.” Nói xong khởi động xe lái đi.
“Không được, em không nhịn được. Ôi đau quá…” Giọng Ngải Tiểu Tiểu mềm nhẹ mang theo vẻ điềm đạm đáng yêu.
Kỳ Tuấn nhìn ngoài xe. Đi ra ngoài, thảo nguyên rộng lớn, không có nhà vệ sinh công cộng, chỉ có vô số thú dữ nhìn chằm chằm, quá nguy hiểm. Không ra ngoài thì phải giải quyết trong xe, như vậy thì sẽ có mùi.
Nhưng mà có mùi cùng sự an toàn của bà xã, cái nào quan trọng hơn? Đương nhiên là vế sau. Vì vậy Kỳ Tuấn dứt khoát vung tay “Giải quyết trong xe đi, phía sau có túi rác.”
“Không cần, em cũng không phải động vật, sao có thể đi vệ sinh trong xe.” Ngải Tiểu Tiểu quả quyết từ chối “Ông xã, anh tìm chỗ nào vắng vẻ để em đi vệ sinh, nhanh lên một chút đi em không nhịn được nữa…”
Bất đắc dĩ, Kỳ Tuấn dừng xe ở một chỗ nhiều cây cỏ phía trước, dặn dò Ngải Tiểu Tiểu “Nhanh lên một chút.”
“Biết rồi.” Ngải Tiểu Tiểu mở cửa lao xuống xe. Gió ấm áp đập vào mặt. Oa! Nhìn thảo nguyên như vậy đẹp hơn nhiều. Nếu đến nơi này mà chỉ nhìn qua cửa sổ thì thật tiếc.
“Không đau bụng sao?” Giọng nói Kỳ Tuấn có chút lạnh lùng vang lên bên tai. Lúc này Ngải Tiểu Tiểu mới phát hiện anh đứng ngay cạnh cô, vội vàng che bụng lại “Đau.”
“Cho em hai phút để giải quyết.” Anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ nói.
“Huấn luyện viên xấu xa, đi vệ sinh cũng tính giờ, đồ không có nhân tính.”
“Bây giờ em còn một phút năm mươi giây.”
“Xem như anh lợi hại.” Ngải Tiểu Tiểu trợn mắt nhìn anh. Xoay người chạy mấy bước…
---- Không liên quan ----
Thú hoang ở thảo nguyên châu Phi đó, đoán thử xem Ngải Tiểu Tiểu gặp cái gì? Ha ha… Mai gặp lại, các cô gái!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...