Không ngợc! Không có biện pháp ngủ! Ngải Tiểu Tiểu định ngồi dậy tìm hộp điều khiển ti vi mở ti vi, nghĩ thầm mở âm thanh ti vi lớn có lẽ là có thể át đi tiếng yêu tinh đánh nhau này.
Nào có thể đoán được ——sau khi thấy rõ màn hình TV, tay Ngải Tiểu Tiểu khẽ run rẩy, hộp điều khiển ti vi trực tiếp rơi xuống đất. Không thể nào! Cô dụi mắt cho là cảnh xuất hiện trước mắt là huyễn hoặc.
Nhưng mà, ở trong màn hình eo hổ của người đàn ông trầm xuống, Ngải Tiểu Tiểu vẫn nhịn không được hét lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong chăn bôrong chăn bông đơn mềm mại.
"Ôi. . . . . ."
"A. . . . . ." Kỳ Tuấn vừa dựa người qua, Ngải Tiểu Tiểu lập tức bị giật mình hét lên một tiếng, cả người lăn xuống đất phịch một tiếng.
Kỳ Tuấn bị phản ứng cả kinh sợ hãi của cô dọa đến. Sau khi hiểu được là cô bị sợ hãi, không nhịn được nhạo mà báng.
"bà xã, không phải là em rất dũng mãnh sao? Làm sao sẽ bị phim A làm sợ đến như vậy? Không cần nói cho anh biết em chưa bao giờ xem qua?"
Ngải Tiểu Tiểu là rất muốn thẳng lưng nói cô mới không sợ, nhưng mới vừa rồi bà chủ tới cửa bán bao ngừa thai, sau đó khách trọ sát vách diễn bản yêu tinh đánh nhau bằng người thật, bây giờ nhìn TV đều là hình ảnh hạn chế. . . . . . Một chuỗi chuyện liên tiếp dọa cô bối rối.
"Tại sao có thể như vậy, tại sao sẽ như vậy chứ?" Ngải Tiểu Tiểu ra vẻ không thể tin mà đi nói đi nói lại những lời này. Đây rốt cuộc là cái nhà trọ gì? Bắt đầu choáng nha, chỗ này không thể nào nán lại.
"Loại nào?" Kỳ Tuấn ngồi dậy tò mò hỏi, ý tứ trêu chọc rõ ràng. Cô nhóc này không phải không sợ trời không sợ đất sao? Sao lại hù dọa chính mình thành như vậy.
Trong ti vi truyền đến âm thanh ưm ưm ư ư, người phụ nữ đột nhiên hét lên một tiếng, Ngải Tiểu Tiểu lập tức một cái giật mình, đứng lên."Quán trọ này không thể ở nữa rồi, chúng ta phải mau rời đi!"
Kỳ Tuấn thiếu chút nữa bật cười, cô nhóc này cũng quá thuần khiết rồi?
Bởi vì huấn luyện đặc biệt, cuộn phim loại tiểu nhi khoa này, anh đã không có cảm giác từ lâu rồi, nhưng mà, tối nay, có cô nơi này, những hình ảnh kia, một vài âm thanh kia đột nhiên cũng trở nên mê người khác thường. Hỏa dục vận sức chờ phát động từ đầu không thể tiếp tục nhẫn nại.
" bà xã. . . . . ."
"Đừng kêu nữa !" Ngải Tiểu Tiểu lục tìm điều khiển ti vi nghĩ tắt TV, lại bị Kỳ Tuấn cướp đi, ngược lại cố ý mở âm thanh to lên, hiệu ứng âm thanh của bộ phim này không tệ.
" bà xã. . . . . . có phải em có cảm giác rồi hay không?"
"Quá dâm đãng rồi ! cái người Kỳ Tuấn này thật biến thái, anh vậy mà lại cho tôi xem cái này! Anh làm ô nhiễm ánh mắt của thiếu nữ thuần khiết !" Ngải Tiểu Tiểu tức giận tố cáo.
Kỳ Tuấn nhàn nhạt phản bác, "Thứ nhất, đây cũng không phải là tôi cho em xem , rõ ràng là chính em mở ra. Thứ hai, em đã không phải là thiếu nữ thuần khiết . Cho nên em lên án không thành."
"Anh. . . . . ." Nhìn màn hình TV Ngải Tiểu Tiểu đột nhiên hét lên một tiếng đầu xông vào trong ngực của anh.
Bàn tay nhỏ bé của Ngải Tiểu níu lấy áo ngủ của anh Tiểu thật chặt, cách khe hở kẽ tay nhìn hình ảnh người đàn ông hung mãnh xâm chiếm, run lẩy bẩy nuốt nước bọt. Trời ơi! Có thể đau chết hay không? Quá tàn nhẫn, quá máu tanh rồi, quá đáng sợ. . . . . .
Đột nhiên rơi vào trong ngực mềm mại khiến Kỳ Tuấn hoảng hốt chốc lát.
" bà xã. . . . . . Đây là phim A. . . . . ."
"Tôi biết . . . . . ." Tiếp tục phát run.
"Em xác định em biết? Vậy sao tôi lại cảm thấy như em đang xem phim ma?"
"Đùa gì thế? Phim ma nào có cái đáng sợ này? Đây quả thực là phim kịnh dị máu tanh. A a. . . . . . Cô, cô, cô ta tại sao có thể này, như vậy. . . . . . Nhé nhé nhé. . . . . . Thật buồn nôn! còn ghê tởm hơn phim kinh dị nước Mỹ!" Ngải Tiểu Tiểu vừa nói vừa ghét bỏ mà chôn đầu ở trong ngực của anh.
Cô nhóc này lần trước ở party trên khu nhà cấp cao qingse của Sử Trường Khánh, không phải tỏ ra rất mạnh mẽ sao? Sao chưa đầy mấy ngày lại biến thành con cừu non đơn thuần? Mặc dù nghi ngờ, nhưng Kỳ Tuấn vẫn kéo Ngải Tiểu Tiểu chủ động ôm ấp yêu thương, vẫn là không nhịn được nhếch khóe môi lên.
ôm vào trong ngực hương thơm mềm mại, bên tai là nhiều tiếng dâm đãng, Kỳ Tuấn lập tức cảm giác ý chí chiến đấu của mình sục sôi, tiến vào trạng thái xuất chiến !
Rốt cuộc sau khi Ngải Tiểu Tiểu trong ngực lại vô tình náo động một lần nữa, anh cũng nhịn không được nữa đột nhiên đè cô xuống giường, môi mỏng hơi lạnh của anh lập tức đặt lên môi của cô.
Hai mắt Ngải Tiểu Tiểu trừng tròn lên, chống lại tròng mắt đen đầy lửa nóng, ngọn lửa trong con ngươi này thật nóng bỏng, giống như nụ hôn của anh, cuồng nhiệt giống như muốn ăn cô vào bụng.
"Ưmh. . . . . ." Cô giùng giằng muốn tránh khỏi anh, nhưng thân thể anh lại ép chặt cô.
Không mất bao lâu, toàn thân Ngải Tiểu Tiểu đều là mồ hôi, làm bậy rồi! tắm gội vừa rồi coi như không.
Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng mà, kỹ thuật hôn của Kỳ Tuấn hình như càng ngày càng cao, so với anh, trình độ của cô chỉ giống như của đứa trẻ mẫu giáo.
Nhưng mà, coi như anh có tư cách hơn người, cũng không nên lớn lối như vậy đi!
Bọn họ còn có ước pháp 3 Chương. . . . . .
Là cái gì vậy, đầu óc Ngải Tiểu Tiểu dần dần hỗn loạn, lý trí bị giải tán hoàn toàn trong nụ hôn kịch liệt của anh, tay chống đỡ của ngực của anh cũng dần dần mềm lại, thân thể lại không tự chủ được mềm nhũn ở trong lòng anh. . . . . .
Bén nhạy phát hiện ra người phụ nữ nhỏ bé trong ngực mềm hoá, trong con ngươi Kỳ Tuấn tràn đầy khuôn mặt nhỏ nhắn mê loạn của cô, trong tai là hô hấp cô nõng bỏng, đầu lưỡi nếm hương vị ngọt ngào.
Mùi vị của cô tốt đẹp khiến cho người ta không thể kháng cự.
Là anh biết đưa theo cô nhóc vào nhà trọ cùng xà hỗn tạp này sẽ có thu hoạch ngoài dự đoán. Nhìn đi, bây giờ thu hoạch của anh thật đúng là không nhỏ đấy.
Chẳng qua là sau khi bàn tay Kỳ Tuấn rất an phận, Ngải Tiểu Tiểu đột nhiên thức tỉnh, hốt hoảng xô đẩy, "Dừng tay. . . . . ."
"Thế nào? Không muốn, đừng quên, lần này là em chủ động ôm ấp yêu thương!" Kỳ Tuấn cười nhẹ một tiếng, đột nhiên ngăn lại ôm cô eo áp xuống giường. Lên.
Cô ngồi dậy, vừa muốn trốn, anh lập tức giữ chặt cô lại.
"Kỳ Tuấn, anh đừng làm loạn!" Ngải Tiểu Tiểu hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là hốt hoảng kéo một bên chăn quấn lại ngăn ở trước ngực, tuy nhiên nó bị anh tàn nhẫn rút sạch, ném ra thật là xa.
Thấy Kỳ Tuấn nhanh chóng cởi áo khoác xuống, Ngải Tiểu Tiểu nuốt nước bọt, cô biết mình lần này thật sự dẫn lửa lên thân, chơi với lửa có ngày chết cháy rồi. . . . . .
Cô thật khờ, thật sự, cô bị điên rồi mới có thể vì để người đàn ông này tiết kiệm tiền vào một quán trọ như vậy ở, đây quả thực là chuẩn bị ổ ấm áp cho những người có gian tình kia mà.
Kỳ Tuấn muốn ngừng mà không được mà hôn khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ của cô, bàn tay khẽ vuốt ve da thịt bóng loáng . . . . . .
"Huấn, huấn luyện viên, anh. . . . . . Anh không thể như vậy, anh đáp ứng tôi rồi, chúng ta tạm thời chỉ có là vợ chồng hữu danh vô tực, trước khi tôi không đồng ý, anh không thể ép buộc tôi!"
Ngải Tiểu Tiểu cố gắng che môi anh đang lại gần, lại bị giữ trong lòng bàn tay, mập mờ cắn cắn mút hôn, sau đó môi lưỡi trượt, cắn một cái ở vành tai xinh xắn của cô, trừng phạt mà khẽ dùng sức "Hữu danh vô thật? Chúng ta kết hôn là giả sao? Chẳng lẽ không phải là em tự nguyện kết hôn với tôi hay sao? Cái ước pháp ba chương chết tiệt kia, em không cảm thấy đối với tôi, một người người đàn ông bình thường là quá không công bằng à?"
"Tôi nói bao nhiêu lần, không công bằng chúng ta có thể ly hôn. Nhưng mà làm sao anh có thể nói không giữ lời, Kỳ Tuấn, rõ ràng anh đã đồng ý với tôi, chẳng lẽ anh là tiểu nhân không giữ lời hứa , để cho tôi hận anh!"
Làm tiểu nhân cũng không sao cả, nhưng mà anh không muốn cô ghét anh!
Kỳ Tuấn vô lại mà chôn đầu ở đầu vai của cô, "Ngải Tiểu Tiểu, em thực sự muốn ép tôi đến điên đúng không."
"Ai muốn bức anh điên? Kỳ Tuấn, là anh thực sự chống đối tôi!"
"Được rồi, tôi không muốn đối nghịch với em, được chưa?" sờ sờ đầu của cô giống như trấn an con mèo nhỏ, "Thế, bây giờ . . . . . Chúng ta có thể tiếp tục sao?"
"Tiếp tục?" Đầu tiên là mê mang, tiếp theo đột nhiên cảm thấy cảm giác bị mâu thuẫn quen thuộc, mặt Ngải Tiểu Tiểu lập tức đỏ hết.
"Sắc lang!" Dùng sức đẩy anh ra, lắp bắp chỉ trích nói: "Anh... trong đầu Anh. . . . . . Trừ chuyện như vậy, sẽ không có chuyện khác sao?"
"Nói đúng ra, là trừ em, sẽ không có chuyện khác." anh rất nghiêm túc bổ sung.
"Kỳ Tuấn, anh câm miệng, không cho nói những thứ không giải thích được này với tôi nữa." Ngải Tiểu Tiểu hung tợn trừng anh, khí thế mười phần. Nhưng chợt trên TV truyền đến một tiếng rên rỉ lớn, lập tức khiến khí thế Ngải Tiểu Tiểu giảm xuống.
điều khiển ti vi đâu? điều khiển ti vi! Cô nên tắt cái TV chết tiệt kia lâu rồi.
Tìm đông tìm tây cũng không thấy bóng dáng điều khiển ti vi . Ngải Tiểu Tiểu nhìn Kỳ Tuấn nằm trên giường không nhúc nhích, quần áo còn xốc xếch, không nhịn được tay chống nạnh quát, "Đừng giả bộ chết, nhanh giao điều khiển ti vi ra đây cho tôi!"
"Không có." Kỳ Tuấn ôm một cái gối, cúi đầu không nhìn cô, làm bộ dáng tức giận.
Cô đưa tay đẩy anh xuống, "Kỳ Tuấn, chú ý hình tượng của anh, vô lại như vậy từ bao giờ rồi hả ?"
Kỳ Tuấn nằm ở đó đáng thương kêu rên, "Cô nhóc, tôi bị em chỉnh thật khó chịu!"
"là anh tự tìm! Đưa điều khiển ti vi cho tôi, nhanh lên một chút." Cô cũng sẽ không đồng tình anh, đây nên cái chết người, nhất định biết quán trọ này huyền bí, còn cố ý đưa cô vào. anh khó chịu cũng xứng đáng!
"Cô nhóc. . . . . ." anh ôm điều khiển ti vi tiếp tục hừ.
Ngải Tiểu Tiểu biết bây giờ rời đi chỉ có thể ở đầu đường xó chợ, nghĩ nhịn một chút miễn cưỡng ở nơi này qua cả đêm. Nhưng mà nhất định phải tắt TV, Kỳ Tuấn cũng không thể tiếp tục lẩm bẩm như vậy. Vì vậy, cô đành bất đắc dĩ tiến lại, sau khi qua loa chạm khẽ một cái trên môi anh, sau đó sờ sờ đầu của anh, cười hì hì trấn an nói, "Ngoan! Xong chưa, đưa điều khiển ti vi cho tôi."
Không ngờ, Kỳ Tuấn đột nhiên kéo tay cô, vừa dùng lực, cô ngã xuống bên cạnh anh.
Sau đó sau một khắc, bàn tay nhỏ bé không kịp chuẩn bị bị anh bất ngờ kéo đưa vào. . . . . . Ngải Tiểu Tiểu bị sợ đến sắc mặt cũng thay đổi, liều mạng muốn rụt về, lại bị anh bóp chặt không thể động đậy.
"Kỳ Tuấn, anh biến thái!" Cô thét lên dùng một cái tay khác đánh anh.
Cô hoang mang sợ hãi, dáng vẻ lấy lòng anh, anh nói nhỏ bên tai cô, "Tôi nói rồi, người nào đốt lên lửa, người đó chịu trách nhiệm."
"Nhé nhé nhé. . . . . . Vậy tôi. . . . . . Tôi cũng không phải là cố. . . . . . Cố ý. . . . . ."
"Mặc kệ cố ý không cố ý, lửa là vì em mà cháy lên!"
"Vậy anh. . . . . . Có thể đi tắm tắm nước lạnh mà!"
"Cô nhóc, em cứ tuyệt tình như vậy, nhìn chòng em bị dục hỏa hành hạ." anh tố cáo , hung hăng hôn lên cổ của cô, cho đến lưu lại dấu vết mới thật đậm mới hài lòng.
"Tôi mặc kệ dù sao anh đã đồng ý với tôi, không thể ép buộc tôi . . . . ." Cô giận, tay nhỏ bé vô ý thức dùng sức, Kỳ Tuấn lập tức rên lên một tiếng, một tiếng kia cũng không giống như là khổ sở, mà là vui thích.
"Không ép buộc. . . . . ." anh nắm tay của cô thở gấp.
Ngải Tiểu Tiểu bỗng nhiên nhớ tới một màn rung động lòng người mấy ngày trước, lập tức cả người cũng hóa đá!
Choáng nha, cô đã nói huấn luyện viên thối vô cùng biến thái chưa —— lần trước là chân, lần này là tay. . . . . .
A a a! Kỳ Tuấn anh thật là tà ác!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...