Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Cố Bám

Ngải Tiểu Tiểu lén lút mở mắt lần nữa.

Lần đầu tiên nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, huấn luyện viên thối thật
đúng là không phải đẹp bình thường, không nhịn được cô liền vươn tay
chạm vào mắt, mũi, miệng, yết hầu…..đang do dự có nên tiếp tục hay không thì…..

"Nhìn đủ chưa?" Kỳ Tuấn hơi hé mắt, Ngải Tiểu Tiểu bị dọa, tim thiếu chút nữa nhảy ra ngoài.

"Nhìn….nhìn đủ rồi….." Nhưng là…..còn chưa sờ đủ.

Ngải Tiểu Tiểu hoàn toàn trả lời là theo bản năng, nửa câu sau thiếu chút
nữa từ trong miệng chạy ra ngoài, may mắn dừng lại kịp thời.

"Tiểu Tiểu à, sao ngủ mà em cũng có thể nghịch ngợm như vậy?" Kỳ Tuấn nắm
chặt lấy đôi tay nhỏ bé đang quấy rối của cô, mệt mỏi nhắm mắt lại, cằm
đặt ở đỉnh đầu của cô thì thầm: "Nằm yên đi đấy, không được ồn ào….."

"Vẫn còn sớm, ngủ tiếp một lát đi….."

Ngải Tiểu Tiểu ngây ngốc để mặc anh ôm mình lần nữa ngủ tiếp, gương mặt nhỏ
nhắn hiện giờ lại hoàn toàn tỉnh táo, cố gắng thế nào cũng không ngủ lại được.

"Đừng cứng ngắc như vậy, cứ như anh đang ôm phải một
khúc gỗ vậy, thả lỏng cơ thể một chút!" Kỳ Tuấn thì thầm kèm theo đó là
hơi thở nóng rực từ đỉnh đầu truyền đến.

"À….ừ…..!"

Thật sự là rất khẩn trương! Dù sao hôm nay cũng coi như ngày tân hôn của bọn họ.

"Không ngủ được sao bà xã?" Kỳ Tuấn vẫn nhắm mắt như cũ, đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Tiểu.


"Anh gọi em là gì thế?"

"Bà xã, hôm qua chúng ta đã kết hôn rồi mà, không phải em đã quên đấy chứ?" Kỳ Tuấn mở to đôi mắt, tròng mắt đen đẹp mê người mang theo chút mê
hoặc.

"Em không quên……"

Nhưng cũng thật đáng
ghét! Anh có thể nóng nảy một chút, bá đạo một chút hoặc là tà ác một
chút không? Bộ dạng này của anh khiến cô thật sự không quen! Cô sắp điên rồi!

Hơi thở của anh, nhịp đập trái tim anh, nhiệt độ của
anh, tất cả tất cả đều khiến Ngải Tiểu Tiểu càng ngày càng cảm thấy khẩn trương. Cô vô thức nắm chặt chăn trong tay.

Kỳ Tuấn than nhẹ một tiếng rồi mở mắt, từ từ gỡ tay Ngải Tiểu Tiểu ra.

Gương mặt Ngải Tiểu Tiểu mê mang có chút không hiểu ngẩng lên đầu nhìn anh.

"Quần áo sắp bị em xé rách rồi, tối hôm qua giằng co tới hơn nửa đêm, em không thể yên tĩnh một lúc sao?"

Lúc này Ngải Tiểu Tiểu mới phát hiện ra vừa rồi mình đã nắm chặt quần áo
của anh, mà câu nói của anh có phần mập mờ khiến gương mặt cô lập tức
ửng đỏ.

"Đúng ….đúng….thật xin lỗi……"

Kỳ Tuấn gian ác cong cong khóe miệng, .....diendan.... gương mặt tuấn tú đột nhiên tiến đến sát gần cô.

Ngải Tiểu Tiểu chớp chớp mắt: "Anh….Anh định làm cái gì? Anh đã đồng ý không ép buộc em rồi đấy…."

"Ngải Tiểu Tiểu……."

"Có mặt!" Thẳng tắp sống lưng cô dõng dạc trả lời, chợt thấy chán nản không thôi.

"Mặt của em thật là đỏ….."

Thì ra là anh muốn nói cái này? Là cô đã hoàn toàn hiểu sai ý anh. Nghĩ tới đây…ầm….mặt Ngải Tiểu Tiểu càng trở nên đỏ hơn.

Kéo chăn chùm kín từ đầu đến chân cô nhỏ giọng: “Em…em đi ngủ.”

"Ngủ sao? Hay là em đang xấu hổ?" Kỳ Tuấn càng tiến đến gần hơn.

"Em cho anh biết, em…em mới không có xấu hổ!" Ngải Tiểu Tiểu đem mình cuộn
thành cái kén, tuy giọng nói có vẻ buồn buồn nhưng vẫn mạnh miệng.

"Ngải Tiểu Tiểu, không ngờ em lại là người thế này! Em xem mình có giống con rùa đen rụt cổ hay không?"

"Anh đừng có mà vu khống! Anh mới là rùa đen!" Ngải Tiểu Tiểu ghét nhất bị người ta nói là rùa đen gụt đầu.

"Vu khống? Vừa rồi ai là người động tay động chân với anh?"

Động tay đông chân sao? Cô ghét nhất là cái từ này cho nên sẽ liều chết phủ nhận.

"Anh nói dối, em căn bản không có động tay đông chân với anh!"


Ông trời ơi, cô nhất định cứ phải thừa nhận sao?

Người ta vẫn bảo nếu sáng hôm sau cùng trai đẹp thức dậy trên giường thì cả
hai sẽ cùng xấu hổ và có chút ngọt ngào sao? Tại sao đến cô nó lại trở
nên kinh thiên động địa thế này?

"Đối với ông xã động tay
đông chân thì sao phải xấu hổ? Em mau ra đây. Em không sợ thiếu không
khí mà chết sao?" Kỳ Tuấn kéo một góc chăn để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn
của Ngải Tiểu Tiểu.

Ông….Ông xã! Ngải Tiểu Tiểu lại rụt vào, sau đó đem chính mình cuộn chặt hơn.

Nhìn bộ dáng Ngải Tiểu Tiểu lúc này, Kỳ Tuấn có chút buồn cười. Anh đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc cô.

Anh cảm thấy vô cùng vui vẻ. Dường như từ trước tới nay anh chưa bao giờ vui như thế.

Hai mươi mấy năm qua, mỗi sáng anh đều tỉnh lại trong sự khẩn trương và mệt mỏi nhưng bây giờ anh thấy rất vui vẻ. Nghĩ tới cuộc sống sau này cũng
có thể vui vẻ như vậy, cả người Kỳ Tuấn trở nên vô cùng sáng lạng.

"A! Đau!" Ngẩng đầu lên Ngải Tiểu Tiểu đột nhiên hét lên một tiếng , lập tức đụng phải trán Kỳ Tuấn.

Khoảnh khắc ấy mọi thứ bỗng trở nên vô cùng mập mờ.

"Bà xã, em cố ý phải không?"

"A! Không phải đâu....Thật xin lỗi….Anh không sao chứ?" Ngải Tiểu Tiểu luống cuống vội xoa nhẹ chỗ vừa bị đụng trúng.

"Lực từ đầu em tác dụng lại anh thôi mà bà xã!" Kỳ Tuấn cảm thấy cách gọi này càng ngày càng trở nên thuận miệng.

"Không sao đâu, đầu em rất cứng mà! Ha ha. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu cười khan.

"Kỳ Tuấn, hôm qua em đã đồng ý với dì Ôn hôm nay sẽ trở về sớm . Hôm nay cô nhi viện có chương trình quyên góp, em phải tới giúp một tay thuận tiện có thể chăm sóc Ngải Bảo."

Kỳ Tuấn nhìn chằm chằm cô một lúc rồi đáp: “Để anh đưa em về, đúng lúc anh đang có chuyện cần làm."

"Ừ." Cô gật đầu, đôi mắt trong suốt khiến trái tim anh rung lên. Nếu như có thể thì hiện tại anh chỉ muốn đem cô ra ăn sạch!


Anh vốn rất tự tin về khả năng tự chủ của bản thân. Nhưng rốt cuộc hôm nay
khi chứng kiến Ngải Tiểu Tiểu chân trần bước về phía tủ quần áo của mình thì mọi thứ trở nên không thể kiểm soát. Anh thô bạo đè cô dựa vào
tường.

"Anh đã đồng ý với em……."

"Chỉ là hôn chào
buổi sáng thôi mà." Hắn nhàn nhạt giải thích, đè nén dục vọng hôn nhẹ
lên mi tâm rồi chậm rãi hôn xuống bờ vai trơn nhẵn. Cuối cùng dừng lại ở đôi mắt đen láy ngây ngốc của cô. Kỳ Tuấn không hề nhận ra nét mặt anh
chưa bao giờ dịu dàng ấm áp như lúc này.

Quả thật phụ nữ quyến rũ sẽ khiến đàn ông mất hết nhân tính! Ít nhất kĩ thuật của Kỳ Tuấn đã trở nên vô cùngthuần thục.

Động tác chậm rãi khiến gương mặt Ngải Tiểu Tiểu càng trở nên ửng đỏ. Không gian vang lên tiếng thở dốc.

Sau đó, anh vui vẻ hôn lên môi cô lần nữa, dịu dàng tới lui trên bờ môi cô. Hương vị trên cơ thể cô khiến anh lưu luyến không nỡ rời đi. Lúc này,
mười ngón tay thon dài cũng không nhàn rỗi, nhẹ nhàng ôm thân thể cô
giam cầm trong ngực. Dường như anh muốn đem cô hòa làm một với chính
mình.

Ngải Tiểu Tiểu không thể không thừa nhận kỹ thuật của
Kỳ Tuấn càng ngày càng trở nên thành thục, năm ngón tay cũng đã thêm
linh hoạt, hơn nữa còn rất biết dùng một lực vừa đủ…..

Ầm….Dường như có cái gì đó vừa mới được kích thích giữa hai người.

Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy như có dòng điện mạnh mẽ chạy qua khiến cô tê dại.
Cô không hiểu nổi cảm giác đang lớn dần lên mình lúc này.

Cộc cộc…..Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.... ....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui