" a. . . . . . hai
người ngủ ở cùng một chỗ, xem ra, tôi phải nói cho cha, tôi cùng Kỳ Tuấn không thể ở chung một chỗ." Mạnh Yên Nhiên nói xong lập tức móc điện
thoại di động ra.
"Không có, không có. . . . . ."Ngải Tiểu Tiểu
vội vàng cầm tay của cô để ngăn cản, " Tôi với Kỳ Tuấn thật sự không có
gì cả, cô và Kỳ Tuấn vẫn nên ở chung với nhau, có Kỳ. . . . . ."
Kỳ Tuấn vừa mặc quần áo xong ra ngoài, Minna d.d.lqd đã thấy Ngải Tiểu
Tiểu đang liều mạng giải thích mối quan hệ của mình với Mạnh Yên Nhiên.
Chân mày anh nhíu rất sâu, lạnh lùng hỏi Mạnh Yên Nhiên:
"Em có thẻ mở cửa phòng hay không, tôi đưa em trở về."
Mạnh Yên Nhiên sờ sờ túi của mình, lắc đầu: "Không có, thẻ mở cửa phòng chắc ở chỗ Vân Giai rồi."
Kỳ Tuấn nhíu chặt mày, bỗng nhiên ý thức được chuyện gì, " vừa rồi tự em xuống?"
"Không phải, là Vân Giai đưa em xuống, cô ấy đặt em ở cửa ra vào, a? Tại sao em lại vào phòng của anh nhỉ?"
Hiển nhiên chuyện này có người giở trò sau lưng, dám tính toán anh, thật
đúng là có dũng khí. Kỳ Tuấn nhếch môi, kéo Mạnh Yên Nhiên một cái,
"Thiên Minh từng nói qua, phòng của em là 1812, đi thôi, tôi đưa em qua
đó."
Mạnh Yên Nhiên đứng lên, thân thể vẫn còn lảo đảo, Kỳ Tuấn
vội vàng vươn tay vịn cô, quay đầu ra lệnh cho Ngải Tiểu Tiểu: " em chờ ở đây."
"ừ." Ngải Tiểu Tiểu gật đầu, nhìn hai người rời đi, xem ra bọn họ rất xứng đôi, trong lòng của cô tràn lên một nỗi buồn bực khó
hiểu, không muốn ở lại chỗ này. Vì vậy, cô rón ra rón rén chạy đến cạnh
cửa, nhìn qua khe hở thấy Kỳ Tuấn vừa đỡ Mạnh Yên Nhiên đi vào phòng
cách đó không xa. Nghĩ thầm hai người thế nào cũng phải ôn chuyện, lúc
này không chạy thì đợi đến bao giờ.
Ngải Tiểu Tiểu không dám trì hoãn dù chỉ một giây, nhanh chóng kéo cửa ra rồi lập tức chạy nhanh về phía thang máy.
Chuẩn bị sờ tới chốt mở thang máy đã nghe thấy âm thanh lạnh lẽo truyền đến, " Ngải Tiểu Tiểu."
" ha ha, huấn luyện viên. . . . . ."Ngải Tiểu Tiểu thấy Kỳ Tuấn nghiêm
trang đi từng bước một tới gần, trái tim vẫn còn cầu nguyện may mắn xuất hiện lập tức bấm chốt mở thang máy rồi vọt vào thang máy, chỉ cần thang máy đóng, cô sẽ an toàn.
Nhưng mà, cô chỉ thấy bóng người chợt
lóe lên Kỳ Tuấn đã vọt tới trước thang máy khép lại, xách cô lên giống
như xách một con gà con, đi ra khỏi thang máy.
"này, Kỳ Tuấn. . . . . ."
"không muốn bị cường bạo thì đừng gọi!" Âm thanh âm trầm, gương mặt tuấn tú
cứng rắn làm người khác nổi da gà, hiển nhiên Kỳ Tuấn đang rất không vui mừng, khi ở dưới khí thế cường hãn áp bức của anh, Ngải Tiểu Tiểu thức
thời ngậm miệng.
Cứ như vậy, Ngải Tiểu Tiểu lại một lần nữa bị ném lên giường như một túi vải, bị một tên đàn ông ôm trọn trong lòng như ôm gối
.
Ngải Tiểu Tiểu rất AQ* mà nghĩ: ôm liền ôm đi, dù sao cũng sẽ không mất
miếng thịt. Chỉ là phải cho Ôn di gọi điện thoại. . . . . . Vì vậy, trầm mặc chốc lát, cô sợ hãi đưa tay mượn điện thoại di động.
*AQ:
tinh thần AQ. Lấy từ tác phẩm “AQ chính truyện” của nhà văn Lỗ Tấn. Câu
chuyện kể lại cuộc phiêu lưu của A Q, một anh chàng thuộc tầng lớp bần
nông ít học và không có nghề nghiệp ổn định. A Q nổi tiếng vì phương
pháp thắng lợi tinh thần. Ví dụ như mỗi khi anh bị đánh thì anh lại cứ
nghĩ "chúng đang đánh bố của chúng". AQ có nhiều tình huống lý luận đến
"điên khùng". A Q hay bắt nạt kẻ kém may mắn hơn mình nhưng lại sợ hãi
trước những kẻ hơn mình về địa vị, quyền lực hoặc sức mạnh. Anh ta tự
thuyết phục bản thân rằng mình có tinh thần cao cả so với những kẻ áp
bức mình ngay trong khi anh ta phải chịu đựng sự bạo ngược và áp bức của chúng.
Kỳ Tuấn kéo cô qua, nghĩ thầm qua tối nay sẽ xác định rõ
ràng quan hệ của bọn họ, mặc dù " ngủ cả đêm" này không phải " ngủ cả
đêm” kia Min?na/d/d/l'q'd . . . . . . Sau đó, nhất tâm lưỡng dụng*, lấy
điện thoại di động ra đưa cho Ngải Tiểu Tiểu.
*nhất tâm lưỡng dụng: một lúc chú ý vào 2 việc.
Chờ Ngải Tiểu Tiểu nói chuyện điện thoại xong, anh mới phát hiện ra rằng, "Em không có điện thoại di động."
"Ừ, tôi chưa dùng tới."
Người phụ nữ này chẳng lẽ đang sống ở thời viễn cổ sao? Kỳ Tuấn nhăn lông mày lại, quyết định, ngày mai sẽ đi cho cô mua một chiếc điện thoại, hơn
nữa mang hệ thống định vị, để đề phòng khi anh muốn tìm cô lại không tìm được . . . . . . Muốn cô, Kỳ Tuấn bị ý tưởng của chính mình làm cho
kinh sợ, anh vẫn luôn cho là đời này sẽ không nhớ thương người phụ nữ
nào. Nhưng mà bây giờ, anh lại bị một cô nhóc quấn lấy trái tim. Hơn
nữa, loại cảm giác đó anh cũng không hề bài xích. . . . . .
"Ngải Tiểu Tiểu, gả cho anh đi." Câu nói giấu ở trong lòng bấy lâu không thể kiềm chế được đã nói ra miệng.
Ngải Tiểu Tiểu rất kinh ngạc đưa ra tay nhỏ bé sờ sờ trán của anh, "Kỳ Tuấn, anh không phát sốt chứ."
Gương mặt tuấn tú của Kỳ Tuấn tối sầm lại, lập tức bắt được tay nhỏ bé của
cô, "Anh rất bình thường, ngày mai chúng ta hay đi làm thủ tục."
Người đàn ông bá đạo! Kết hôn là chuyện cá nhân của hai người, làm sao anh
lại có thể tự tiện chủ trương. Lại nói cô cũng không có ý định gả cho
anh, Ngải Tiểu Tiểu lườm anh một cái, biết rõ đối phó người đàn ông
không theo lẽ thường này càng không thể dùng lẽ thường! Vì vậy, cô lười
biếng ngáp một cái, "Còn chờ đến mai làm gì? Bây giờ, chứng ta lập túc
làm thủ tục. Nếu như bởi vì quá bận rộn, quá kỳ không đợi nha."
"Bây giờ? " Tròng mắt đen của Kỳ Tuấn thoáng qua tia ác ma.
Chỉ tiếc, Ngải Tiểu Tiểu không thấy, còn ngây ngốc gật đầu một cái. Cô cho
là đêm hôm khuya khoắt thế này khẳng định không có cách làm thủ tục kết
hôn. Những lời đó chỉ là cố ý gây khó khăn cho Kỳ Tuấn. Lại nói cô cũng
không cho là Kỳ Tuấn sẽ lấy cô, có lẽ anh cũng chỉ là nghĩ dọa một chút, trêu chọc cô chơi.
Không cần một người đẹp như Mạnh Yên Nhiên mà cưới cô? Trừ khi anh ngu.
"Vậy thì tốt, chúng ta bây giờ xuất phát." Không lường được, Kỳ Tuấn xoay người, thuận tiện kéo tay cô một cái.
"Làm gì?" Ngải Tiểu Tiểu nghi ngờ, Minna? dien?dan'lqd không phải là anh
thật sự muốn đi đến cục dân chính lúc hơn nửa đêm đấy chứ.
"Đi
làm thủ tục, đừng nói với anh là em đổi ý rồi." Khí phách trời sinh của
Kỳ Tuấn lộ ra hơi thở lãnh ngạo (lạnh lùng+ ngạo mạn) khiến Ngải Tiểu
Tiểu rét lạnh trong lòng, cảm giác mình đùa giỡn thành chuyện lớn mất
rồi. Cô muốn đổi ý, nhưng mà đối với tròng mắt sắc bén như chim ưng kia, tất cả những gì muốn nói cũng nuốt vào trong bụng.
Nhìn thấu tâm tư Ngải Tiểu Tiểu, Kỳ Tuấn buông lời cảnh cáo lạnh lẽo ở bên tai cô,
"Em nhớ ở trước mặt anh nói không giữ lời, hậu quả rất nghiêm trọng."
Ngải Tiểu Tiểu nghe vậy không tự chủ được mà rùng mình một cái, dù thế nào
vẫn cảm thấy mình giống như rơi vào trong cạm bẫy người khác đã sớm bố
trí xong.
Kỳ Tuấn nhìn cô ngoan ngoãn đứng dậy xuống giường mang
giày cao gót, khóe môi khẽ nở ra nụ cười hài lòng yếu ớt. Anh xoay người cầm điện thoại di động lên ấn xuống số của Lã Thiên Minh.
"Alo?" Âm thanh bên kia rất huyên náo, hiển nhiên bọn Lã Thiên Minh còn chưa có chơi đến cao trào.
"Tôi mặc kệ cậu dùng biện pháp gì, cậu phải khiến cho người ở chỗ ghi danh
kết hôn của cục dân chính lập tức mở cửa cho tôi đi làm." Kỳ Tuấn lạnh
lẽo ra lệnh.
"Này, cậu đùa gì thế, bây giờ cũng sắp nửa đêm rồi, người ta còn đi làm sao."
"Cho nên, tôi mới tìm cậu, tôi tin tưởng cậu sẽ có biện pháp. Lã Thiên Minh đừng làm cho tôi thất vọng."
"Không phải, này, cậu muốn cục dân chính mở cửa làm gì?"
"Kết hôn!"
"A! dien dan???le'quy/don Hôm nay không phải ngày cá tháng tư chuyện đùa này tuyệt đối không buồn cười."
Kỳ Tuấn nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, hiển nhiên không có ý định tán gẫu cùng anh nữa, "Tôi cho cậu 30 phút giải quyết chuyện này." Âm thanh trầm
thấp lộ ra sức lực không thể kháng cự, nói cho đối phương biết không
phải tôi nói giỡn.
"Này,. . . . . ."
Kỳ Tuấn quả quyết kết thúc cuộc trò chuyện cùng Lã Thiên Minh. Sau đó, anh dắt tay Ngải Tiểu Tiểu, "Chúng ta đi."
"Nhưng. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu vẫn suy nghĩ muốn khuyên anh không nên kích thích, dù sao hôn nhân cũng không phải là trò đùa.
"Lấy thẻ căn cước ra!" Kỳ Tuấn không muốn cho cô cơ hội, trực tiếp lấy đi
thẻ căn cước từ trên người cô, còn cảnh cáo một lần nữa: "Anh nói qua
cho em biết hậu quả của việc nói không giữ lời với anh rất nghiêm trọng, trước khi đổi ý em tốt nhất hiểu rõ ràng!"
Cô vậy mà lại không muốn gả cho anh! Còn băn khoăn về Lục Vũ Hàng sao?
Kỳ Tuấn nghĩ tới đây lập tức suy nghĩ không dứt. Mặt anh tràn đầy lo lắng
liếc nhìn Ngải Tiểu Tiểu, bóng dáng lồng vào dưới ánh đèn lờ mờ, làm cho Ngải Tiểu Tiểu bỗng nhiên nhớ lại cảm giác lần đầu tiên thấy anh, giống như ác ma trong thần thoại Phương Tây.
Cô thức thời ngậm miệng,
đi theo Kỳ Tuấn ra khỏi khách sạn, lên xe. Nhưng mà cô vẫn hi vọng, có
lẽ đây chỉ là trò đùa dai của Kỳ Tuấn.
Đến trước cửa hàng quần áo thời trang cao cấp, Kỳ Tuấn dừng xe lại, sau đó ôm Ngải Tiểu Tiểu xuống xe.
Lúc này, đêm đã khuya tiệm bán quần áo đã sớm đóng cửa. Chỉ thấy Kỳ Tuấn
vừa xuống xe loay hoay mấy cái ở cửa ra vào, cửa đã bị mở ra.
Ngải Tiểu Tiểu hoàn toàn là không thấy anh móc chìa khóa ra. Khi kết thúc
ngày bị giam giữ hôm đó, cô đã nghi ngờ người đàn ông này có thể tay
không mở khóa, hôm nay xem ra thật sự là vậy. Trời, may mà người đàn ông này vẫn tính là chính đạo, nếu không chính là một tên trộm siêu đẳng
rồi. Min/na d/d'le?quy?don Kết quả, Ngải Tiểu Tiểu chỉ lo suy nghĩ
chuyện này, bỏ lỡ cơ hội chạy trốn tốt.
"Còn đứng ngây đó làm gì? Đi vào." Kỳ Tuấn kéo tay của cô đi vào trong tiệm, mở đèn.
Ngải Tiểu Tiểu quét mắt trong tiệm vắng vẻ, "Như vậy không tốt đâu, mặc dù
đây là của tiệm của mẹ anh, nhưng anh cũng không nên đêm khuya. . . . .
."
"Ngải Tiểu Tiểu, em đã đồng ý kết hôn thì thẳng thắn chút,
không cần cố gắng vô dụng." Kỳ Tuấn nói xong liếc cô một cái, dắt tay
của cô vào trong tiệm, "Chọn nhanh lên, nhìn xem bộ nào thích hợp mặc đi đăng kí kết hôn."
"Kỳ huấn luyện viên, anh phải nghĩ kỹ rồi mới
làm, chúng ta không phải đứa trẻ ba tuổi, kết hôn không phải trò đùa. . . . . ." Nhìn trận chiến này, hình như Kỳ Tuấn là đùa thật . Ngải Tiểu
Tiểu suy nghĩ rồi quyết định ngoại giao trước, quan sự sau, cố gắng được khuyên bảo tận tình.
Kỳ Tuấn lại trực tiếp coi lời của cô là
không khí, lôi cô đến trước một đống trong quần áo, cuối cùng rút ra một cái váy màu đen, kết hợp với một cái áo khoác màu đỏ đưa cho cô, ra
lệnh: "Lập tức đi đổi."
"Đổi cái đầu anh á!" Bộ dạng ngạo mạn của anh khiến tức giận đè nén trong lòng Ngải Tiểu Tiểu nổi lên trong nháy
mắt, hung hăng cầm quần áo vứt qua một bên, quát: "Tôi nói, tôi không
muốn kết hôn!"
"Em có thời gian sáu mươi giây suy nghĩ, lập tức đi đổi." Kỳ Tuấn vẫn định thần như cũ, nhìn qua rồi nói.
"Tôi không muốn đổi bộ váy chết tiệt này, cũng sẽ không chơi nhàm chán trò
chơi này với anh." Ngải Tiểu Tiểu trừng mắt nhìn anh, xoay người đi ra
cửa. Cô cũng không tin đây là xã hội pháp trị thế kỷ hai mươi mốt, anh
còn dám bức hôn hay sao ?
Chỉ là, mới vừa đi hai bước đã bị người níu lại cánh tay, kéo về chỗ cũ.
"Anh đã cảnh cáo m, không cần ra vẻ với anh!" Kỳ Tuấn nhét bộ váy vừa mới
chọn vào trong ngực Ngải Tiểu Tiểu, cúi đầu rảnh rang nói ở bên tai cô:
"Ngoan ngoãn chính mình tự đi đổi, hoặc là anh tự mình đổi cho em."
"Anh đừng khinh người quá đáng. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu tức giận duỗi ngón tay chỉ vào chóp mũi anh tuấn cảnh cáo.
Gương mặt tuấn tú của Kỳ Tuấn vẫn không gợn sóng như cũ, giơ tay lên nhẹ
nhàng đẩy ngón tay nhỏ bé của cô ra, lạnh nhạt nói,
Minna....dien?d'le?quy'don "Anh chỉ giục em giữ lời hứa thôi." Nói xong, nhìn anh nhìn đồng hồ, "Em còn có ba mươi giây."
"A. . . . . ."
Ngải Tiểu Tiểu nhìn hỏa khí anh vọt lên tới sau ót, dù vô cùng giận
nhưng lại chỉ cười, "Được, không phải là kết hôn sao? Chị theo cùng, chỉ là đừng trách chị không đánh tỉnh cậu, đến lúc đó hối hận muốn ly hôn
với chị sẽ không dễ dàng như vậy đâu !"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...