“Không đau, nhớ kỹ đây, sau này em phải ngoan một chút, đừng có mà không nghe lời rồi chọc giận anh”
Kiều Tâm Duy miệng mồm mếu máo, không phục nói: “Anh già hơn em chín tuổi, không thể nhường em một chút à? Hơn nữa tại sao em phải làm theo lời anh chứ, cứ anh nói thì là đúng à? Em...”
“Này”
Giang Hạo ngắt lời cô, nhếch đầu lên nhìn cô chằm chằm, chất vấn: “Em có thể đừng dùng chữ già này được không? Anh rất già à?”
Kiều Tâm Duy nghẹn lời, sao anh lại để ý tới cái này chứ? Cô cười ha ha, sờ sờ đầu rồi lại kéo lỗ tai anh, cười đến nỗi trượt thẳng từ trên người anh xuống, không dừng lại được.
“Em cười cái gì?”
Giang Hạo không rõ rốt cuộc là câu nào của anh chọc trúng huyệt cười của cô: “Này, không nói thì anh sẽ trở mặt với em đấy!”
“Ha ha ha, ha ha ha ha...”
Kiều Tâm Duy quay lại, ôm bụng cười không ngớt: “Hóa ra, hóa ra...
anh cũng sợ giả à, ha ha ha ha, em còn tưởng là anh chẳng sợ gì hết cơ, hóa ra anh sợ già”
Giang Hạo trợn trắng mắt liếc cô, sao anh không thể sợ già, sao anh lại không thể sợ già chứ?! Người hai mươi ba tuổi mãi mãi sẽ không hiểu được sự sợ hãi tuổi già của người ba mươi hai tuổi.
“Ôi chao, đây chắc chắn là chuyện cười hài hước nhất mà em nghe được trong năm nay”
“Vậy năm nay của em cũng quá nhàm chán rồi”
Giang Hạo tức giận nói.
“Được được, không cười anh...”
Kiều Tâm Duy gối lên vai anh, ôm chặt lấy cái lò lửa lớn này, hào hứng: “Em có ba vấn đề muốn hỏi anh một chút, anh có thể trả lời em không?”
Thừa dịp bây giờ tâm trạng của anh tốt, nên cô mới dám mở miệng.
“Hỏi đi”
Sở dĩ đồng ý với cô, là bởi vì anh cảm thấy đúng là cần phải để cố hiểu về mình một chút, có lẽ như vậy có thể tránh được rất nhiều hiểu lầm không cần thiết.
Kiều Tâm Duy ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh nghiệm lại thì cô cũng nghiêm túc, đảo mắt rồi bắt đầu hỏi: “Sao quan hệ của anh và ba mẹ anh lại xấu như vậy?”
Sự im lặng kéo dài chừng một hai phút, Giang Hạo mới mở miệng: “Mấy năm nay mâu thuẫn rất nhiều, một hai câu nói không rõ được”
“...”
Đợi lâu như vậy mới rặn ra một đáp án, nói như chẳng nói: “Ừ, anh và cái cô Thẩm Lộ kia, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Cuối cùng vẫn là không tránh nổi vấn đề này, cô gái anh cưới cũng là người bình thường, cũng có lúc tầm thường: “Cô ta thích anh, anh không thích cô ta, đơn giản vậy thôi.”
Kiều Tâm Duy dùng ánh mắt cực kỳ nghi ngờ nhìn anh, chắc chắn là không đơn giản như vậy.
Giang Hạo đảo mắt: “Đừng nghi ngờ lời nói anh, nếu không tin anh thì đừng hỏi? Phụ nữ đúng là phiền phức.
“Dạ dạ dạ...
Vấn đề cuối cùng”
Cô chần chừ, nói khẽ: “Trước khi kết hôn anh đã điều tra em, vậy anh có biết em có người bạn trai quen bảy năm không?”
“Giờ anh biết rồi.”
“Hả?”
“Anh chỉ điều tra bối cảnh gia đình em, chuyện tình cảm trước kia của em thì không có hứng thú.
Có điều bây giờ đã biết em có bạn trai quen nhau bảy năm, nếu em chịu nói ra, anh không có lý do gì không nghe.”
Đùa cái gì vậy, không đánh đã khai, quả đúng là ngốc muốn chết?! “Xi, chuyện hỏi anh thì anh trả lời cho có lệ, vừa nói đến chuyện của em là anh lại nhiều lời như vậy.”
Giang Hạo không nói gì mà chỉ nhìn cô, dáng vẻ như đương nhiên.
“Trước khi bọn em chuẩn bị kết hôn, anh ta lên giường với chị em tốt nhất của em, hơn nữa còn làm cô ta có thai? Bây giờ nói ra mọi chuyện, cứ như là đang nói chuyện của người khác, rốt cuộc cô có thể bình tĩnh làm ngơ rồi.
Mà cô biết, không phải thời gian cứu vớt cô, mà là người đàn ông trước mắt này.
“Chuyện em không thể chấp nhận nhất chính là lừa dối và phản bội, vấn đề cuối cùng của em là, anh có phải loại người như vậy không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...