Thời tiết ở đây thay đổi thất thường, buổi sáng vẫn còn nắng rực rỡ, chiều đã bắt đầu có bão tuyết.
Kiều Tâm Duy lớn như vậy nhưng mới là lần đầu tiên gặp phải thời tiết khắc nghiệt thế này, sắc trời nhanh chóng trở nên tối tăm, gió Tây Bắc gào thét như sư tử điển, quét qua mặt đất, đập vào cửa sổ phát ra tiếng “bịch bịch rầm rầm”
khá lớn.
Tình huống như vậy khiến cô sợ hãi.
Mà giờ phút này, cô cảm nhận được sâu sắc câu nói kia của Giang Hạo -
- “Tuyết lớn không phải cảnh đẹp, mà là tai họa”
Khi đó, cô còn không mấy bận tâm, nghĩ đến mấy năm qua Giang Hạo chịu thương chịu khó mà giữ vững cương vị của mình, cô kính nể từ tận đáy lòng.
Bỗng nhiên cô cảm thấy thật ra Giang Hạo cũng không cao ngạo như thế, anh chỉ dùng cách của riêng mình để làm việc mình thích làm mà thôi, có lẽ cao ngạo chỉ là một dạng võ đoán của cô về anh.
Tiếng đập cửa vang lên: “Chị dâu ơi chị dâu, em là Tiểu Phương, giờ em vào có tiện không?”
Nghe tiếng Tiểu Phương nôn nóng ở ngoài cửa, nỗi sợ hãi trong lòng cô lan ra, “Mời vào, cửa không khóa”
Tiểu Phương mở cửa đi vào, cúi người chào lễ phép, nói to: “Báo cáo phu nhân Thủ trưởng, Thủ trưởng lệnh cho em đến đây lấy quần áo bảo hộ”
“Ồ...”
Cô ngơ ngác gật đầu, Tiểu Phương cất bước dài đi đến phía tủ quần áo, mở tủ ra lấy một bộ đồ bảo hộ màu đen ra.
Cô truy hỏi: “Tiểu Phương, Giang Hạo đầu? Thời tiết kiểu này không phải còn huấn luyện chứ?”
Sắc mặt Tiểu Phương nặng trĩu: “Chị dâu, trận bão tuyết này đến đột ngột, có một vài binh lính còn ở trên núi, Thủ trưởng muốn đi cứu viện”
“...”
Bắt đầu từ khi gả cho Giang Hạo, các loại trường hợp đột nhiên xảy ra, các loại cứu hộ, các loại nguy hiểm, cuộc sống của anh như thế nào dùng để mạo hiểm ư? “Có phải rất nguy hiểm không, bây giờ anh ấy ở đâu?”
“Ở dưới lầu”
“Tôi đi xem”
Kiều Tâm Duy nói xong thì chạy ra ngoài, Tiểu Phương cầm đồ bảo hộ vừa đuổi theo vừa gọi: “Ấy chị dâu, chị không thể đi, Thủ trưởng bảo chị ở trong phòng, chị không thể đi được”
Đại sảnh ở dưới lầu, hai mươi chiến sĩ cứu hộ đang chuẩn bị lần cuối cùng, mỗi người bọn họ mang mặt nạ đeo túi lớn, người thì cầm vũ khí, người thì khiêng dây thừng, kiểm tra lẫn nhau, không dám chậm trễ.
Giang Hạo đứng trước đội ngũ, lông mày nhíu chặt, sắc mặt nghiêm trọng, dáng người cao lớn mà lại uy nghiêm khiến người ta không rét mà run.
Kiểu Tâm Duy do dự, nhưng cuối cùng vẫn bước lên: “Giang Hạo, bên ngoài bão tuyết lớn như vậy, duỗi tay không thấy năm ngón, nguy hiểm lắm, đừng đi”
Nhìn thấy cô, lông mày Giang Hạo càng nhíu chặt hơn, anh bực bội nhìn Tiểu Phương đi theo phía sau, quát: “Sao lại để cô ấy tới?”
Tiểu Phương nơm nớp lo sợ báo lại: “Chị dâu cứ quyết đòi tới, em không kịp cản”
“Đưa cô ấy đi lên”
Anh ra lệnh không hề do dự.
Kiều Tâm Duy bướng bỉnh lắc đầu, lại khuyên: “Quá nguy hiểm, chờ hết bão tuyết hãy đi cũng tới kịp mà, lỡ như lại xảy ra tuyết lở thì làm sao?”
Giang Hạo nhanh nhẹn tròng đồ bảo hộ vào, lại mang mặt nạ bảo hộ lên, tư thế chuẩn bị sẵn sàng: “Đây không phải chuyện em có thể dự đoán, về phòng ở yên đó đi”
“Giang Hạo...”
Cố tiến lên bắt lấy cánh tay anh, trong ánh mắt cũng như trên mặt đong đầy nôn nóng và lo lắng.
Đối mặt với các chiến sĩ đang chờ xuất phát, Giang Hạo thờ ơ, anh giống như một pho tượng lạnh bằng, vung cánh tay lên đẩy cô sang bên cạnh: “Tiểu Phương, canh chừng, đừng cho cô ấy đi tung tung”
Anh quay về phía mọi người ra lệnh: “Xuất phát!”
Kiều Tâm Duy đụng vào tường, nhưng không đau, Giang Hạo cũng không có dùng nhiều sức, cô trơ mắt nhìn bóng dáng của Giang Hạo biến mất trong bão tuyết.
“Giang Hạo, em chờ anh trở về!”
Cô hét vào bóng tối âm u phía trước, cũng không biết anh có thể nghe thấy hay không.
Sau đó, cô bắt đầu phát run, run rẩy từ thân thể đến tận trái tim, ngoại trừ cầu nguyện ra thì cô không thể làm gì cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...