Bất kể là ở nhà họ Cảnh mười năm hay gả vào nhà họ Giang mới mấy ngày, thì Kiều Tâm Duy vẫn có thể khống chế cảm xúc của mình rất tốt, nhẫn nhịn là bản năng sinh tồn tốt nhất cổ học được trong mấy năm nay.
Nhưng giờ phút này, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cổ trút cơn giận dữ dội vào Giang Hạo, tuy không to tiếng nhưng dâng trào đúng chỗ.
Phải biết rằng, Giang Hạo là người mềm cứng đều không ăn, hơn nữa gặp mạnh lại càng mạnh, cơn giận này của cố trút lên người anh đồng nghĩa với việc tự sát.
Thế nhưng anh lại chịu đựng một cách hiếm thấy, dùng giọng điệu nhân nhượng nói: “Được được được, em muốn thế nào thì là thế ấy, là anh lắm mồm”
Kiều Tâm Duy ngây ngẩn, lần này ngược lại là cố đuối lý, cô hơi mím môi, nói: “Còn không thả em xuống?”
Giang Hạo nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, lại cuộn chăn lại đắp lên người cô.
Có lẽ chính anh cũng không ý thức được động tác và ánh mắt lúc này dịu dàng đến nhường nào.
“Anh uống nhầm thuốc hả? Lột mặt nạ dối trá của anh xuống, đừng giả mù sa mưa trước mặt em”
Thật ra cô là người thẳng đuột từ tận xương tủy.
Giang Hạo nhìn cô thật sâu, ánh mắt anh có vẻ không vui vì bị khiêu khích, nhưng càng nhiều hơn là thưởng thức.
Chưa từng có ai dám khiêu chiến quyền uy của anh, nhưng cô lại dám, trước giờ không ai dám vi phạm mệnh lệnh của anh, nhưng cô lại dám.
Nhìn cô đã bướng bỉnh lại còn xấu tính xấu nết, Giang Hạo bỗng nhiên cảm thấy rất hài hước, quả nhiên anh không chọn sai người, cô vợ mới cưới của anh là một người rất thú vị, lại còn rất cá tính.
Anh vờ bực tức nói: “Xem ra trừng phạt đêm qua vẫn chưa đủ, anh nên xử lý thế nào thì em mới có thể ngoan ngoãn nghe lời đây?”
Vừa nghe lời này, thần kinh thả lỏng của Kiều Tâm Duy chợt căng lên, nhưng cô không hề yếu thế, cô cũng không tin anh dám xằng bậy giữa ban ngày ban mặt: “Anh dám?”
“Anh có gì mà không dám chứ?”
Anh vòng hai tay trước ngực, cười khẽ.
“Em kêu lên đấy!”
Cô túm chặt lấy chăn bông, quyết thể không thể để anh được như ý giống tối qua.
Hai người giằng co một lúc, Giang Hạo nhìn cô từ trên cao, thật lâu sau, anh lại hỏi lại: “Nói anh cưỡng ép, chẳng lẽ tối hôm qua em không được hưởng thụ à? Ở đây là quân đội, có kỷ luật, nếu em không muốn thì ai có thể ép được em chứ?!”
“...”
Kiều Tâm Duy cắn chặt răng, Cơ mặt vì dùng sức quá mức mà nhô lên, lời này đã đánh trúng điểm yếu của cô.
Cô chán nản, càng thêm xấu hổ: “Em không muốn nói chuyện với anh, anh để em yên lặng một mình được không?”
Giang Hạo nhướng mày: “Được, thật ra anh chỉ muốn nhắc nhở thôi, khăn trải giường bẩn rồi, phải đổi cái mới”
Anh rất đắc ý, ở địa bàn của mình, anh hoàn toàn nằm kèo trên.
Kiều Tâm Duy xấu hổ không thối, xốc chăn lên vùi đầu vào trong, hét: “Cút đi, anh cút đi, em không muốn nhìn thấy anh nữa.”
“Ha, đến giờ cơm trưa rồi, anh cũng sẽ không vì giận dỗi mà để đói bụng giống ai đó”
Anh ra vẻ nhàn nhã vén ống tay áo xem đồng hồ: “Nửa tiếng sau anh còn phải về phòng nghỉ trưa, em tự giải quyết cho tốt đi”
Căn phòng trở về trạng thái yên tĩnh, trong chăn truyền ra tiếng khóc thổn thức, Kiều Tâm Duy trốn trong chăn lén lau nước mắt.
Người đàn ông này cố ý, cố ý túm điểm yếu của cô để cười nhạo, mà cô chỉ có thể khuất phục dưới sự cao ngạo của anh, không có bất cứ đường sống nào.
Khóc một lúc, cảm thấy trong chăn vừa bí vừa nóng, từ sau hôm cô tới, máy sưởi trong phòng bắt đầu được mở đều đặn, ấm áp như mùa xuân.
Nhưng mà, dù ấm áp thì cũng không thể làm giảm bớt cơn đói khát của cô vào giờ phút này.
Người là sắt, cơm là thép, một bữa không ăn thì đói không chịu nổi, huống chi cô đã đói ba bữa rồi.
Nửa tiếng sau, Giang Hạo đúng giờ trở về phòng, trên giường không có ai, trong toilet truyền ra tiếng nước chảy, anh thở phào nhẹ nhõm, đặt hộp giữ ấm lên bàn.
Bên trong hộp giữ ấm là vài món ăn gia đình thanh đạm ngon miệng, anh cố ý bảo đầu bếp làm riêng.
Nhà ăn của quân đội không phải bằng hành hằng tỏi thì là cay nồng, anh nghĩ chắc cô không ăn quen.
Nhưng anh sẽ không nói với cô những điều đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...