Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chiều hôm đấy, vốn tưởng tuyết ngừng thì nó lại rơi tiếp, còn lớn hơn tối qua.

Tuyết rơi khắp nơi, trên nóc nhà, lối đi bộ, trong ngõ nhỏ, mắt phủ đầy một màu trắng, tuyết phủ đầy rác ven đường, cũng dấu đi đóa mai đang nở rộ.

Trời tuyết lớn như vậy không hợp để ra ngoài, Kiều Tâm Duy ở một mình trong căn nhà lớn, cảm thấy rất buồn chán.

Cô mở TV lên để làm căn nhà náo nhiệt hơn một chút, đói bụng thì vào bếp, lấy hai quả trứng gà còn sót trong tủ lạnh ra nấu.

Có cảm giác cuộc sống sau này của mình cũng sẽ như vậy.

Trong phòng sách có một cái máy tính, cổ thấy máy đang ở chế độ bật thì đi tới mở xem.

Máy tính không có mật khẩu, vừa mở ra, màn hình sáng lên, website dừng lại ở tin tức thời sự, đây là hình ảnh mà Giang Hạo xem tối qua.

Kiều Tâm Duy kéo chuột, cô chỉ có thể dùng mạng để giết thời gian.


Có rất nhiều tab được mở, ngoài tin tức thời sự kia thì những website còn lại đều có chung một chủ đề

- hoa lan.

Hình ảnh của các loại hoa lan, cách nuôi trồng hoa lan, truyền thuyết của hoa lan, trước cửa sổ phòng sách cũng đặt một chậu hoa lan.

Kiều Tâm Duy tò mò vô cùng, nghĩ thầm không ngờ người đàn ông như Giang Hạo lại có mặt tinh tế dịu dàng như vậy, làm vườn trồng hoa gì đó hợp với anh ta à? Đúng là khó mà tin được, một người đàn ông quen cầm súng đột nhiên cầm bình tưới hoa, lại nhìn đóa hoa rồi kể chuyện đời khắp nơi, nghĩ thôi đã nổi hết da gà rồi.

Nghĩ đến hình ảnh đó, Kiều Tâm Duy bật cười, cố gõ đầu mình, tự giễu: “Chỉ biết tự tìm thú vui”

Đột nhiên, một bức ảnh trong website hấp dẫn ánh mắt của cô, tấm hình kia là hình chụp chung của Giang Hạo và một cô gái.

Xem vẻ mặt và thái độ của hai người, đây là ảnh bị chụp lén.


Cô có thể tưởng tượng được hình ảnh anh cầm tay một cô gái mang balo màu hồng đứng cạnh bờ sông, đột nhiên có người gọi hai người, họ quay đầu lại với ánh mắt tò mò.

Kiểu Tâm Duy im lặng nhìn bức ảnh, Giang Hạo lúc còn trẻ vẫn còn chút non nớt, ngây ngô chứ không nghiêm khắc và cứng ngắc như bây giờ.

Mà cô gái kia lại có gương mặt xinh đẹp, tóc dài ngang vai, vừa nhìn đã biết là con ngoan trò giỏi.

Cô im lặng nhìn bức ảnh, ngoài việc ngạc nhiên vì Giang Hạo lại thích kiểu con gái như thế thì không có chút cảm xúc nào khác.

Sau đó cô di chuột vào dấu tắt bên góc phải, sau này phải nhắc anh dùng máy tính xong thì nên tắt máy, nếu không mà lộ tin gì riêng tư gì thì đừng trách người khác.

Không lâu sau, mẹ chồng gọi đến, vừa nhấc máy đã liên mồm nói: “Giang Hạo đầu, có nhà không? Trong quân đội xảy ra chuyện mà sao vẫn còn ở nhà? Lãnh đạo ở trên còn đang quan sát đấy, sao bởi vì vừa mới kết hôn mà đã chẳng quản chuyện quân đội thế hả? Cẩn thận bị phạt đấy, dù không bị phạt thì cũng gặp chuyện vui cho xem.

Người làm vợ như cô sao lại kiêu căng vậy nhỉ? Cô đừng trở thành mối ràng buộc của chồng mình đấy có biết không?”

Lâm Thái m nói không ngừng, đợi nói xong thì thở dốc, lúc bà đang thở dốc, Kiều Tâm Duy nói: “Mẹ, Giang Hạo về quân đội từ sớm rồi”

Bên kia điện thoại không có tiếng nào, sau đó là một trang tiếng “tít...”

Kiều Tâm Duy trợn mắt: “Gì vậy, thần kinh, cả nhà đó toàn người bị thần kinh”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận