Quân Hôn Chớp Nhoáng

Trong khi mọi người chen chúc bên dưới, Giang Hạo gõ cửa phòng, nhìn cô dâu xinh đẹp đoan trang ngồi trên giường, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ thủy tinh rọi lên người cô, lấp lánh trên lụa mỏng.

Cô bây giờ rất ngoan, rất dịu dàng, cũng xinh đẹp đến mức không thể miêu tả thành lời.

Giang Hạo nhếch mỗi khi thấy hình ảnh này, đây đúng là niềm vui bất ngờ.

Lúc này, thợ chụp ảnh mới vui vẻ nói: “Thủ trưởng Giang, quỳ xuống cầu hôn cô dâu đi”

Giang Hạo nghe vậy thì trừng thợ chụp ảnh, hôm qua công ty tổ chức hôn lễ không nói với anh là có chuyện này trong lễ kết hôn.

Mọi người đứng đằng sau lo lắng, không khí trở nên cứng đờ.

Lúc này, Nguyễn Tấn làm phù rể đi ra giúp đỡ, anh vỗ vai nói: “Thời gian gấp lắm, chúng ta đánh nhanh thắng nhanh.

A Hạo, mau cướp dâu”

Sau đó, Giang Hạo cầm hoa đi tới trước, cúi đầu nhìn Kiểu Tâm Duy, nói: “Đi cùng anh thôi, vợ...


yêu”

Kiều Tâm Duy cầm hoa, đưa tay ra cho Giang Hạo, Giang Hạo hơi dùng sức là đã kéo cô lên.

Cô cũng không thích cái trò cầu hôn kia cho lắm.

Làn váy dày và dài phủ hết chân hai người, Kiều Tâm Duy đột nhiên nghĩ ra trò xấu, cô thừa dịp này giẫm đôi giày cao gót của mình lên ủng chiến của anh, cô quay lại nở nụ cười gian xảo nói: “Chồng yêu, đi nào? Giang Hạo cười cứng đờ, anh hít sâu một hơi rồi thở ra.

Kiều Tâm Duy, em giỏi lắm, cứ đợi xem, thời gian còn dài.

Cuối cùng cũng rời khỏi nhà họ Cảnh, cô đã đợi ngày này mười năm nay, lúc bước ra khỏi căn nhà này, nhìn mẹ với đôi mắt ướt át, cô đột nhiên cảm thấy luyến tiếc và lo lắng vô cùng.

Mà Giang Hạo lại không biết những chua xót này, anh nhìn bộ dạng không nỡ của cô lại cảm thấy cô giả tạo vô cùng, anh nói khẽ bên tai: “Chúng ta đâu có đi xa, em muốn về nhà mẹ đẻ lúc nào cũng được mà.”

Nói rồi, anh kéo Kiều Tâm Duy ra ngoài.

Kiều Tâm Duy mang giày cao gót, áo cưới vừa dày lại vừa nặng, cái kéo này của anh làm cô lảo đảo ngả nghiêng.


“Vợ à, em cẩn thận chút, nào, anh đỡ em đi”

Giang Hạo cười nói.

Nhưng Kiều Tâm Duy lại nghe thấy ý cảnh cáo trong giọng anh, cô cắn nhẹ môi, nghĩ thầm: Thôi, loại động vật máu lạnh như anh ta làm sao mà hiểu được? Hôn lễ tiến hành theo quy trình đã định sẵn, những gì nên có thì sẽ có, có thể bỏ qua thì bỏ qua, hôn lễ ngoài trời theo kiểu phương Tây vừa lãng mạn lại rất ấm áp, tiệc mừng được tổ chức ở khách sạn sáu sao đây xa hoa và sang chảnh.

Hôn lễ mệt mức nào thì chỉ có người đã trải qua mới biết, Kiều Tâm Duy phải cười cả ngày, cười tới mức mặt cứng đờ, chân cũng tê rần.

Ngoài người nhà của hai bên thì nhóm đông nhất vẫn là chiến hữu của Giang Hạo và Giang Chí Trung.

Cô nhìn những vị khách cười chào hỏi Giang Chí Trung và Lâm Thái m, thầm bội phục người nhà họ Giang, thì ra đây là di truyền.

Có thể nói, cuộc hôn nhân này tuyệt đến mức không thể nào soi mói được, trừ khúc nhạc kết ngắn.

“Đừng kéo tôi, tôi không say!”

Tiếng ồn ào ở chỗ khách quý làm mọi người phải quay đầu nhìn lại.

Thẩm Lộ cầm ly rượu rời khỏi chỗ, bộ váy hồng khiến cô ta trở nên nổi bật vô cùng.

Hai gò má đỏ bừng, mắt cũng hồng hồng, vừa nhìn đã biết là say rồi: “Mẹ, đừng kéo con, con không say, không say thật mà.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui