Quân Hôn Chớp Nhoáng



Mà Nguyễn tống luôn mắt nhắm mắt mở, có người giải quyết hoa đào cho anh, đỡ không ít chuyện cho anh.

Lúc này Nguyễn Tân cũng vội trở lại, thấy các đồng nghiệp đang chặn cửa phòng làm việc của mình và nhìn vào trong thì anh nghiêm túc hỏi: “Các người đang làm gì đấy?” Các đồng nghiệp bị dọa sợ, dồn dập nhường đường

Nguyễn Tấn vừa vào thì thấy Chu Minh Diễm đang chống nạnh trừng mắt với Hạ Chí, anh tức giận: “Chu Minh Diễm, cô đang làm cái quái gì thế?”

Mà trợ lý Thẩm ở sau phất tay bảo mọi người giải tán: “Làm việc đi, đừng có hóng chuyện riêng của người khác mãi thế.” Anh ta chủ động đóng cửa lại: “Mau về làm việc đi.”

Nguyễn Tấn tức giận đi3tới, thật ra anh đã nhịn Chu Minh Diễm lâu rồi

Chu Minh Diễm lộ vẻ sợ hãi nói: “Nguyễn tổng, tôi tới đưa tài liệu thối, tôi không làm gì cả.”

Nguyễn Tân đi về phía Hạ Chí: “Cô ta có làm gì em không?” Hạ Chí lắc đầu: “Không có gì, Chu tổng đến đưa tài liệu thật

Cô ấy bảo có mấy chỗ sai nên mới muốn lấy về sửa chữa.” Nguyễn Tấn thở dài, anh hiểu Hạ Chí, cô không thích gây chuyện: “Nếu thế thì cô ra ngoài đi, sửa xong thì giao cho trợ lý Thẩm.” Chu Minh Diễm không dám kiêu ngạo trước mặt Nguyễn Tấn, gật đầu nói: “Dạ

Vậy tôi ra ngoài trước.” Trong lòng cô ta hận Hạ Chí lắm, Nguyễn tổng đối xử với cô không giống như người0khác

Nguyễn Tấn vội hỏi: “Được rồi, chỉ có hai ta, em mau nói cho anh biết, cô ta làm gì em rồi?” Hạ Chí lắc đầu: “Em vẫn ổn mà, em muốn hỏi anh một chút, sao cô ta có quyền lực lớn tới mức có thể quơ tay múa chân với khách của Nguyễn tổng thể?”

Nguyễn Tấn nghẹn lời, việc này phải giải thích kiểu gì đây, anh lúng túng nói: “Cô ta luôn như vậy, tất cả phụ nữ cạnh anh đều là kẻ địch giả tưởng của cô ta.” “Vậy anh có nói rõ với cô ta chưa?”

“Anh đã nói rõ từ năm năm trước rồi nhưng cô ta không nghe, chỉ cần có phụ nữ đến phòng làm việc của anh thì cô ta sẽ ra đón khách giúp anh

Anh thấy không5sao, dù sao cô ta đuổi khách giúp anh cũng tốt, đỡ cho anh phải hao tâm tốn sức.”

Hạ Chí nghe xong thì không nói gì, trước khi đến đây cô đã chuẩn bị tâm lý là anh có nhiều hoa đào


Lúc ở Hàng Châu có thì ở Đô Thành sao có thể không được, có khi còn nhiều hơn

Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là vẫn có người phụ nữ cố chấp đợi một người đàn ông không yêu mình năm năm, bị từ chối vẫn chờ, anh ta kết hôn rồi mà cô ta cũng chờ

Đây là chấp nhất hay cố chấp đây? “Hôm nay là lỗi của anh

Anh không ngờ Chu Minh Diễm lại đột nhiên xuất hiện, thật ra anh không để ý cô ta, anh...”

Hạ Chí che miệng anh: “Đừng nói4nữa, cô ta cũng đáng thương, hơn nữa cô ta nói không sai.” “Rốt cuộc cô ta đã nói gì với em?” Hạ Chí cười: “Còn nói gì nữa? Không phải là những câu anh có thể nghĩ ra hay sao?” Nguyễn Tấn áy náy hôn tay cô và nói: “Xin lỗi Tiểu chí.” “Không sao, nếu em có được anh thì ắt hẳn sẽ là kẻ địch của rất nhiều người, em hiểu

Thôi, chuyện này ngừng ở đây

Kể tiếp anh có sắp xếp gì rồi?”

“Đợi anh dọn dẹp một chút là có thể đi ngay.” Nguyễn Tân nhìn cô, nở nụ cười: “Tiểu chí của anh xinh đẹp như vậy, trở thành kẻ địch của nhiều người cũng dễ hiểu.” Hạ Chí hờn dỗi nói: “Nguyên tổng, mau làm việc của anh đi được không?9Em đợi anh lâu lắm rồi.”

Nguyễn Tân ra dấu “OK” và nhanh chóng ngồi vào chỗ chỉnh sửa lại tài liệu.

Hạ Chí ngồi cạnh im lặng nhìn anh, người đàn ông này có vẻ ngoài thu hút, khí chất nho nhã, sự nghiệp thành công, cực kì dễ hút người khác phái

Cô có thể bị anh hấp dẫn thì người khác cũng có thể

Cô không có quyền gì để ngăn người ta thích anh cả

Có điều cô không thấy hành vi của Chu Minh Diễm có chỗ đáng giá

Yêu một người, nếu không chiếm được anh thì yên lặng dõi theo là được

Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ xuất hiện, thành phố lớn nhộn nhịp đầy rẫy sự kích thích và bất ngờ.


Hạ Chí kéo Nguyễn Tân, ung dung đi vào một câu lạc bộ tư nhân.

Đây là buổi tiệc rượu xã hội thượng lưu, trang trí hoành tráng, bố trí tinh xảo, có người mỉm cười mở cửa cho và còn có tiếng đàn dương cầm du dương trong hội trường.

Người đến đều là khách có thân phận cao quý, mặc vest cao cấp và dẫn theo bạn gái trẻ tuổi xinh đẹp

Đây là lần đầu tiên Hạ Chí tham dự kiểu tiệc như vậy

Không khác gì như trên TV, đồ ăn ngon và rượu ngon, còn có gái đẹp

Cô khoác cánh tay Nguyễn Tấn, bước nhẹ nhàng và uyển chuyển trên đôi giày cao gót, cảm thấy rất nhiều người đều nhìn cô

“Đừng lo lắng, đi theo anh là sẽ không sao hết.” Nguyễn Tấn vỗ mu bàn tay cổ và dặn dò.

Mọi người ở đây đều biết Nguyễn Tấn đã kết hôn, nhưng không ai để ý người phụ nữ bên cạnh anh là ai, thân phận thế nào, là vợ hay người tình hoặc chỉ là bạn gái đột xuất

Một người ngang tuổi Nguyễn Tấn vẫy tay chào hỏi: “Này, Tân, cô gái này là ai thế? Lần đầu gặp.” Nguyễn Tân thoải mái giới thiệu: “Hạ Chí, sau này cô ấy sẽ là bạn gái cả đời của tôi.” Bạn bè hiểu ý, bắt đầu trêu chọc: “À, hèn gì dạo này hẹn cậu đều bảo bận, hóa ra là có hẹn với gái xinh

Sao, bây giờ đã chịu dẫn ra ngoài rồi à?”

“Đến lúc thì phải dẫn đến thôi.”

Bạn bè bắt tay với Hạ Chí: “Chào Hạ Chí, tôi là bạn tốt của Tân, gọi tôi Hải Tùng là được, đây là vợ chưa cưới của tôi, Trịnh Tuệ Tuệ.”

Hạ Chí cười: “Chào hai người.”

Nguyễn Tân nói thêm: “Cuối tháng này họ kết hôn, đã gửi thiệp cho anh rồi.”


Hải Tùng: “Hạ Chí, đến lúc đó đi chung với Tân đi cho đông vui.” Hạ Chí: “Được, chúc mừng hai người.” Sau khi làm quen, Trịnh Tuệ Tuệ nói: “Tấn, mọi người đều biết chuyện Thẩm Giai Dĩnh

Ai cũng kêu oan thay anh.”

Nguyễn Tấn cười cười: “Cô ấy có chỗ khó xử của cô ấy, không sao cả

Ngoài tờ giấy kết hôn ra thì bọn tôi chẳng có gì khác.”

“Nghe nói cô ta đã bỏ trốn với người đàn ông kia rồi, tìm thấy chưa?” “Chưa, hẳn là ba cô ấy không mở miệng thì cô ấy sẽ không xuất hiện đâu.”

“Bí thư Thẩm xem trọng mặt mũi, không ngờ con gái ông ta lại tát ông ta cái đau như thế, đúng là tự làm tự chịu.”

Lúc này một cặp nam nữ bước vào, vẫy tay và đi về phía họ.

Hải Tùng: “Cảnh Dương đến rồi

Tân, Cảnh Dương cũng có hứng thú với kế hoạch lúc trước của chúng ta, chắc là cậu ta sẽ tìm chúng ta bàn.” “Được, cậu ta có hứng thì mọi người làm chung.” Nguyễn Tân quay đầu nói với Hạ Chí: “Lát nữa bọn anh bàn chuyện, em đi theo Tuệ Tuệ nhé?”

“Yên tâm, em không sao.”

Trịnh Tuệ Tuệ chỉa vào đầu Hải Tùng trách: Anh xem Tân kìa, luôn luôn săn sóc dịu dàng với phụ nữ như vậy, còn anh thì sao hả?” Hải Tùng liên tục xin tha: “Vợ à, anh sai rồi.” Trong tiếng cười vui vẻ, mấy người đàn ông đi ra chỗ khác bàn việc, mấy người phụ nữ cũng gom lại cùng nhau

Trịnh Tuệ Tuệ như tên của mình, ngoài xinh đẹp trong thông tuệ, là cô tiểu thư nổi tiếng trong xã hội thượng lưu này, cô nói nhỏ với Hạ Chí: “Trở về đừng giận Tân nhé, đó đều là quá khứ rồi.” Hạ Chí nghi ngờ nhìn cô, cô chỉ cười nói: “Đợi lát nữa cô sẽ hiểu.”

Cảnh Dương cũng đưa bạn gái đến gia nhập với các cô: “Hi, Tuệ Tuệ, lâu lắm không gặp, cô càng ngày càng xinh đẹp đấy.”

“Cảm ơn.”

“Nghe nói cô và Hải Tùng sắp cưới hả? Chúc mừng, chúc mừng.” “Cảm ơn.” Trịnh Tuệ Tuệ giới thiệu: “Đây là Hạ Chí, đây là Đỗ Bằng Nặc.”

Khác với Trịnh Tuệ Tuệ cao quý, Đỗ Băng Nặc là con lai, gương mặt xinh đẹp không thua gì ngôi sao u Mỹ, cô ta là đóa hoa giao tiếp nổi tiếng trong giới này, đã làm bạn gái của rất nhiều người rồi.

Đỗ Băng Nặc đã thấy Hạ Chí từ sớm, cô ta thấy Nguyễn Tấn nhìn Hạ Chí liếc mắt đưa tình, ánh mắt đó làm cô ả ghen tị phát điên.


“Chào cô, Hạ Chí.”

“Chào cô.”

Giữa phụ nữ không bao giờ thiểu chủ đề nói chuyện, quần áo giày dép túi xách, làm đẹp vân vân, đã nói là sẽ không dứt.

Sau khi làm quen, ánh mắt của Đỗ Băng Nặc luôn cố ý vô tình hướng về Hạ Chí, có cơ hội là sẽ bắt chuyện với cô

Đang nói chuyện hôn lễ của Trịnh Tuệ Tuệ chuẩn bị đến đâu rồi thì cô ta đột nhiên nói chen vào: “Hạ Chí, cô thích hôn lễ kiểu gì?”

“Tôi chưa nghĩ đến, ha ha.” “Kiểu Trung Quốc? Kiểu Tây? Là ở nước ngoài hay trong nước?” Hạ Chí cười cười: “Tôi chưa nghĩ đến thật.” Đỗ Băng Nặc đột nhiên kéo tay cô săm soi: “Tân không tặng nhẫn đính ước cho cô à?”

Vấn đề này hơi đột ngột, Hạ Chí nhẹ nhàng lắc đầu

Đỗ Băng Nặc thở dài ai oán: “Xem ra anh ấy không để ý cô cho lắm

Lúc tôi ở bên anh ấy thì lại hào phóng lắm, tặng tôi mấy túi hàng hiệu cơ.”

Giọng điệu này, ánh mắt này chưa đến mức ê răng

Trịnh Tuệ Tuệ thầm huých Hạ Chí, lúc này Hạ Chí mới phản ứng lại

Hóa ra đây là ý của Trịnh Tuệ Tuệ khi nãy.

“Đúng thế, tôi không theo đuổi hàng hiệu, vật ngoài thân mà thôi.” Cô bình tĩnh nói.

Đỗ Băng Nặc nói với giọng điệu khuyên nhủ: “Cô đừng ngốc thế, không dùng tiền người đàn ông của mình thì sẽ có phụ nữ khác dùng giúp đấy

Tuệ Tuệ, cô nói đúng không?”

Trịnh Tuệ Tuệ nói một cách hàm súc: “Ai có suy nghĩ của riêng người đó, Cảnh Dương đối xử với cô có tốt không?” Đỗ Băng Nặc: “Cũng thế thôi, không tốt với tôi như Nguyễn Tân.” Nụ cười của Hạ Chí hơi cứng đờ, trong lòng lại không vui vẻ gì.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui