Quân Hôn Chớp Nhoáng



“Anh lấy cần câu cá làm gì?” “Câu tôm.”

Hạ Chí dở khóc dở cười: “Tôm không thể dùng cần câu được, ha ha, anh đi theo ba em là được, nói ít làm nhiều.”

Mặt Nguyễn Tấn đầy tò mò, anh thả cần câu lại và đi theo hai người

Trong ao cá có cắm nhiều cây trúc, lộ một nửa ra khỏi mặt nước, bên trên buộc dây thừng, kéo một lồng tôm chìm trong nước

Hạ Chính Đông chèo chiếc thuyền gỗ nhỏ ra đó kéo lồng tôm dưới nước, lồng tôm thật dài đổ ra rất nhiều tôm sông, mỗi con đều to bằng ngón tay cái

Nguyễn Tấn hào hứng không thôi: “Woah, nhiều thế!” Anh đưa tay ra bắt tôm, ngón tay hơi đau: “Dữ quá, còn biết kẹp3nữa.”

Hạ Chính Đông: “Cậu cẩn thận, biết kẹp là tôm hùm đó, tôm hùm lớn có thể kẹp đốt ngón tay của cậu đấy, không đùa cậu đâu.”

Nguyễn Tấn nhìn ngón tay: “Không sao, chỉ rách da chút thôi, mấy con này hung dữ thật.”

Hạ Chính Đông: “Đây chưa là gì đâu

Cậu là người thành phố nên ít thấy, ở nông thôn chúng tôi thì đây là chuyện bình thường

Cậu đấy, sau này thường xuyên đến đây đi

Ra ngoại ô chơi còn phải tốn tiền, đến chỗ tôi thì có thể ăn đúng điệu mà không mất đồng nào.” Nguyễn Tân đồng ý: “Vâng, lúc rảnh chúng cháu sẽ về ạ.” Bắt cá, bắt tôm xong thì trời bắt đầu nắng gắt, ba người thắng lợi trở về, dĩ nhiên,0Hạ Chí chỉ đến cho có thôi

Trên đường về nhà, Hạ Chính Đông cảm thán: “Con gái tôi chưa bao giờ ra ao giúp bắt cá

Tôi nhớ khi còn bé, lần duy nhất nó đến là lúc khai trương nông trại


Chúng tôi ở đây bắt cá, con bé ngồi ở trên cầu gỗ gặm dưa hấu, gọi nó xuống nước nó cũng không chịu, bảo sẽ làm bẩn váy

Hôm nay nhờ phúc của cậu mới thấy nó xuống dưới thử đấy.”

Nguyễn Tân nhìn Hạ Chí, sờ đầu cô nói: “Tiểu Chí thích yên tĩnh, nếu là Tiểu Thiên thì hẳn sẽ đến rất thường xuyên.”

Rất nhiều người không muốn nói tới Hạ Thiên, thứ nhất là cảm thấy xui xẻo, thứ hai là thấy sẽ ngại ngùng nhưng Nguyễn Tấn5thuận miệng là nhắc đến rất tự nhiên, không có chút đồng tình hay kì thị

Điều này làm Hộ Chính Đông thấy rất thoải mái.

Hạ Chính Đông lập tức nói theo chủ đề này: “Cũng phải, Tiểu Thiên nghịch lắm, cởi mở hơn Tiểu Chí nhiều

Nếu thằng bé có thể lớn lên như đứa trẻ bình thường thì giờ đã là trợ thủ đắc lực của tôi rồi

Ôi, bây giờ chỉ có thể nhốt ở trong nhà, đi ra ngoài thì sợ nó bị thương, cũng sợ nó chạy lung tung khắp nơi.”

“Chú, mọi người có nghĩ tới việc đưa Tiểu Thiên đến trường học đặc biệt không?” “Sao mà không có chứ? Lúc nhỏ đã từng đưa đi nhưng thằng bé ở đó khổ lắm, sau khi đi mẹ4nó lại lo lắng suốt ngày suốt đêm mà không ngủ được, luôn nhớ con trai

Dù sao cũng không trông mong việc nó khôi phục lại như bình thường cho nên lại đón về tự chăm sóc và dạy dỗ.”

Nguyễn Tấn thật lòng khâm phục Hạ Chính Đông

Cả một gia đình thế này, trên có giá dưới có trẻ, áp lực nuôi gia đình đều đặt cả lên người ông

Nếu nhắc đến Hạ Thiến, Hạ Chính Đông cũng thừa dịp thể hiện thái độ: “Nguyễn Tấn này, cậu cũng thấy rồi

Mặc dù nhà chúng tôi không quá giàu có gì nhưng cũng không lo cơm áo


Tiểu Thiên không phải là gánh nặng của Tiểu Chỉ đâu, cậu yên tâm 120% đi.” “Chú lo xa rồi, cháu chưa từng cảm thấy9Tiểu Thiên là gánh nặng

Bây giờ nói những việc đó còn sớm, chờ sau này có gì cần cháu giúp đỡ thì cháu nhất định sẽ không chối từ

Hãy để thời gian thử thách cháu.”

Hạ Chính Đông nghe vậy thì thấy cực kỳ ấm lòng

Đúng thế, có nhiều chuyện nói bây giờ đều là nói suông, không bằng để thời gian thử thách cậu ta vậy.

Hai ngày trôi qua rất nhanh, Nguyễn Tấn được mọi người đồng lòng khen ngợi

Chiều chủ nhật, Hạ Chính Đông lái xe đưa hai người đến sân bay, Hà Hoàn cũng đi chung, lần này là chia tay thật.

Tại trạm kiểm soát an ninh của sân bay, hai mẹ con ôm nhau rất lâu: “Con gái ngoan của mẹ, trước kia mong con nhanh nhanh kiếm một cậu bạn trai, bây giờ rốt cuộc đã có rồi thì mẹ lại thấy đau lòng.”

Nguyễn Tấn an ủi: “Dì, dù không mất đi một cô con gái mà ngược lại có thêm một cậu con trai, tốt biết bao.” Hà Hoàn mỉm cười: “Ừ, dì thích lời này của Tiểu Tân

Tiểu Tân à, cháu lớn hơn Tiểu Chí, sau này cháu phải chăm sóc nhiều cho nó nhé.”

“Vâng, cháu biết rồi ạ.” Hạ Chính Đông không nói gì nhưng hốc mắt đỏ bừng

Con gái nuôi bao nhiêu năm sắp phải đi theo người khác, cảm giác này chỉ có người làm ba mới hiểu rõ nhất

“Được rồi, đừng để lỡ chuyến bay, mau vào đi thôi.”


Hạ Chí vẫy tay tạm biệt ba mẹ, cô nghĩ, sau này cô phải thật hạnh phúc mới xứng với ơn nuôi dạy của ba mẹ

Từ Hàng Châu đến Đô Thành mất hai tiếng bay, lúc đáp máy bay, một luồng sóng nhiệt từ mặt đất xộc lên, Đô Thành nóng hơn Hàng Châu nhiều, còn khô nữa.

Sắc trời tối dần, đợi sau khi báo bình an cho ba mẹ, Nguyễn Tấn đưa Hạ Chí về nhà

Đây là một tiểu khu xa hoa ở trung tâm thành phố, khá yên tĩnh trong đoạn đường ồn ào, gần các trường học nổi tiếng, giá nhà đắt như trên trời

Nguyễn Tấn đã thanh toán tiền đặt cọc để mua chỗ này bằng tiền lương năm đầu tiên đi làm của mình, lúc ấy giá nhà chưa đắt tới mức như bây giờ

Sau mấy năm phấn đấu, anh đã trả hết khoản vay mua nhà từ lâu, mà nơi này cũng trở thành khu nhà đắt đỏ nhất của thành phố.

Đứng ở cửa, Hạ Chí hơi bất an, cô sợ sau khi vào sẽ thấy một số đồ vật không nên thấy, ví dụ như ảnh kết hôn của Nguyễn Tân, ví dụ như ít đồ dùng cá nhân của phụ nữ

Nguyễn Tấn mở cửa, thấy cô chần chừ thì cười nói: “Em yên tâm đi, chỗ này chỉ mỗi anh ở thôi, anh chưa từng đưa bất kì người phụ nữ nào đến đây.” “Vợ anh thì sao?” “Hai bọn anh ai lo phận nấy, cô ấy có nhà riêng của cô ấy, cô ấy không biết chỗ này.”

“Vậy những cô bạn gái cũ của anh thì sao?” Mặc dù rất ngượng nhưng Nguyễn Tấn cũng nói thật: “Lúc có nhu cầu thì đều thuê phòng ở khách sạn.”

“Anh thẳng thắn thật.”

“Nếu không thì sao? Anh không muốn lừa em chuyện gì hết, chỉ cần là chuyện em muốn biết, anh sẽ ăn ngay nói thật hết với em, cho dù là chuyện khiến anh khó chịu anh cũng sẽ không giữ bí mật với em.”

Hạ Chí gật gù hài lòng đi vào theo anh.

Nguyễn Tấn mở tủ giày, cầm hai đôi dép ra: “Bình thường chỉ có mấy người bạn thân của anh đến đây uống rượu nói chuyện nên chỉ có dép nam, em mang tạm trước, đợi lát ra ngoài ăn cơm thì đi siêu thị mua chút đồ dùng cá nhân, ngày mai em ở nhà một mình rồi dọn dẹp sau.”

“Ồ.” Hạ Chí tinh mắt thấy một đôi dép màu vàng sẫm ở trong góc, màu sắc và nhãn hiệu này là của nữ, cô hơi đờ ra

Nguyễn Tấn nhìn theo ánh mắt cô và cười bảo: “Cứ cách ngày di giúp việc sẽ đến dọn dẹp một lần, đây là dép của bà ấy.” Lần này Hạ Chí mới an tâm, cô đổi dép đi vào, ngắm nhìn bốn phía xem trang trí của căn phòng này, đúng là thưởng thức của đàn ông, phong cách cực đơn giản lại lạnh lùng, không có đồ dùng dư thừa nào

Bố cục của căn phòng cũng rất đơn giản, ba phòng một bếp khách, vừa nhìn đã hiểu

Trong nhà không chút hạt bụi nào, xem ra được dì giúp việc dọn dẹp rất cẩn thận


Nguyễn Tấn nói: “Có muốn vào toilet kiểm tra không? Tìm thử xem có tóc dài hay son môi gì đó.” “Đề nghị này không tệ.” Hạ Chí chạy vào toilet, đồng thời nhanh tay đóng cửa, suốt đường đi cô chưa đi toilet lần nào, gấp lắm rồi

Trong phòng vệ sinh có mùi chanh, tường thủy tinh trong phòng tắm đều rất sạch sẽ không có dấu nước, đây là phòng vệ sinh cho khách nên ngoài giấy vệ sinh và nước rửa tay thì không có thêm cái gì

Nguyễn Tấn ở phòng ngủ sắp xếp lại quần áo, cất một ít đồ cũ không mặc đi, anh nói: “Không dọn không biết có nhiều đồ như vậy, sau này phải sửa lại phòng để quần áo.”

Hạ Chí đi vào, đặt vali bên cạnh và nói: “Không phải nói để mai dọn dẹp à?”

“Ngày mai em dọn đồ của em, những thứ này anh không dùng, mai dì giúp việc đến thì để dì mang đi, cho dì ấy giải quyết.” Hạ Chí nhìn thử thấy đồ của anh toàn đồ tốt, tất cả đều như mới, chỉ là trên bả vai bị dính bụi: “ u phục không mặc đến thì để vào trong túi chống bụi, anh làm thể lãng phí lắm.”

“Cũ không đi thì mới sẽ không đến, để dì giúp việc xử lý như hàng secondhand, coi như trợ cấp cho dì ấy, nhưng đừng nói với dì cái này, chỉ nói là không dùng nên để dì đem đi vứt là được.” “Dì ấy cũng rất khó khăn, chồng dì làm ở công trường, cả năm không kiếm được mấy đồng, con trai dì mới thi đại học năm nay, hình như sắp có điểm rồi, dì còn đang lo học phí cho thằng bé lắm.” Hạ Chí gật đầu: “Em biết rồi.”

Đây cũng là một điểm mà cô yêu anh, anh là kiểu người ngoài lạnh trong nóng

Anh muốn giúp ai thì sẽ không để họ cảm thấy anh đang bố thí cho họ

Trong mắt anh, giữa người và người không phân chia địa vị giàu nghèo, cho dù là người làm công trong nhà thì anh vẫn rất tôn trọng.

Nguyễn Tấn vừa dọn dẹp vừa nói: “Bây giờ em có thể suy nghĩ nên trang trí trong nhà thế nào, mua thêm cái gì, không cần cái gì thì tùy ý em hết

Sau này em quản lý thẻ ngân hàng của anh, đừng nói em không lấy, giờ em đang thất nghiệp đó.” Nói xong, anh lấy thẻ từ trong túi ra và đưa cho cô: “Giữ cẩn thận, toàn bộ của cải của anh ở trong đó hết đó.” Hạ Chí đón lấy thẻ ngân hàng và nói: “Thể em không khách sáo đâu, sau này tiền chi trong nhà do anh gánh hết, em không tranh với anh.”

Nguyễn Tấn nhường chân mày: “Vinh dự của anh.” Hạ Chí xoay người lấy ví tiền của mình ra, cũng đưa thẻ cho anh: “Thế thẻ của em để anh quản lý, đừng bảo anh không lấy, em thật sự cần anh quản lý tài sản giúp em.” Nguyễn Tấn cười: “Ừ, cứ giao cho anh.” “Nguyễn tổng, tiền trong thẻ em tới cuối năm có thể tăng gấp đôi không? Không phải bảo đầu tư cổ phiếu sẽ tăng nhiều lắm sao?” “Ha ha, đừng hi vọng cao quá, thị trường chứng khoán có nguy hiểm, chơi chứng khoán phải cẩn thận, dù sao cũng không để em bị lỗ.” Hạ Chí nhìn căn phòng, rèm cửa sổ ga trải giường đều màu xám hết, ngay cả thảm cũng cùng màu, trông rất đè nén: “Rèm cửa sổ phải đổi, ông bà em còn không thích màu như vậy mà anh cũng ưng à?”

“Tùy em, em thích thì cứ đổi.”

“Không đổi nhiều đâu, quá phiền, em có thể thay đổi trang trí trong nhà không?”

“Không sao hết, em đừng đổi anh đi là được.” “Ha ha ha, sao có thể.” Hạ Chí ôm cổ anh, nhón mũi chân, hai người không cầm lòng được hôn nhau.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui