Quân Hôn Chớp Nhoáng



Anh thẳng lưng, tay vỗ hai cái lên khuỷu tay cô ta: “Khóc trước của khách sạn không hay lắm đâu” “Anh ấy nhẫn tâm với tôi quá, tôi không có yêu cầu gì với anh ấy cả”

“Thế thì cô tôn trọng quyết định của cậu ta đi” “Nhưng tôi thật sự yêu anh ấy” Nguyễn Tấn thở dài, anh biết hoàn cảnh của Tiểu Nam, Tiểu Nam cũng có tình cảm với Chu Thiên

Nhưng đối với một người đàn ông lý trí, gia đình và danh tiếng quan trọng hơn tình cảm nhiều

Mấy hôm trước Tiểu Nam cố ý dặn anh: “Tân, tôi không ở Đô Thành

Nếu Tiểu Thiến ở Đô Thành có gặp chuyện gì khó khăn thì cậu giúp cô ấy một chút, xem như là giúp tôi”

Cho2nên bây giờ anh thật sự không biết làm sao

Tiếu Nam ơi Tiếu Nam, sao cậu lại ném cái mớ bòng bong như thế này cho tôi chứ? Cậu nợ tôi một khoản to lắm đấy!

Nguyễn Tấn xấu hổ nhìn khắp nơi, đột nhiên khóe mắt anh bắt gặp một bóng người quen thuộc

Nhìn kĩ thì là Hạ Chí

Nguyễn Tân đứng đơ người như cọc gỗ, không biết đây là may mắn hay bất hạnh của anh nữa

Bốn mắt nhìn nhau, Hạ Chí cảm thấy lồng ngực đau đớn

Trước giờ cô không muốn đi chứng thực, người đàn ông mà cô đã yêu hết lòng hết dạ lại là một tên đàn ông cặn bã rải tình khắp nơi không chịu trách nhiệm

Nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy làm cô7buộc phải tin

Chu Thiển có tư cách vào đây có lẽ chăng là do anh ta sắp xếp?

Anh ta bận rộn như thế mà lại dùng cơ hội đi họp hành này để lén lút ở cạnh tình nhân, đúng là xấu xa mà

Anh ta là người đã có vợ, mất công anh ta còn nói mình được giáo dục nghiêm ngặt

Hạ Chí quay đầu bỏ đi, ý muốn đi dạo phố tan tành


Nguyễn Tân đang lo không có lý do bỏ đi, thấy Hạ Chí đi, anh càng lười không muốn giải thích với Chu Thiến mà sải bước đuổi theo

“Nguyễn tổng, Nguyễn tổng

Á” Chu Thiến mang giày cao gót quá cao, vì vội vàng nên không cẩn thận bị treo chân, cả người té sấp ra đất, rất chật9vật

Hạ Chí chạy, Nguyễn Tấn đuổi theo, thang máy vừa mở thì Hạ Chí chạy thẳng vào trong

Cô đứng trong thang máy, mím chặt môi, thở dốc, cổ họng nghẹn ngào

Cô không ngờ mình lại phản ứng như vậy

Trong khoảnh khắc cửa đóng lại, Nguyễn Tấn duỗi tay đúng lúc để cửa thang máy mở ra lần nữa

Hạ Chí vô thức lùi về sau, nhưng cô không còn lùi được nữa, nước mắt bị đè nén không thể khống chế mà chảy xuống không ngừng được

Nguyễn Tân đi vào thang máy, anh luôn mong đợi có cơ hội ở chung với cô cùng một không gian như thế này

“Em hiểu lầm rồi, anh không có quan hệ gì với cô ta cả” Nguyễn Tấn giải thích

“Hai người có quan hệ gì5hay không không liên quan tới tôi

Anh tránh ra, tôi phải lên phòng”

Nguyễn Tân thờ ơ, im lặng nhìn cô, anh hỏi: “Thế em chạy làm gì?

Em khóc cái gì?” Kiểu gì anh cũng phải vạch trần cô sao, kiểu gì cũng phải đối xử với cô tàn nhẫn như vậy sao? Nước mắt của Hạ Chí rơi như mưa, cô cho rằng mình thật sự có thể nói được làm được, cô cho rằng mình thật sự có thể nói không yêu anh thì sẽ không yêu nữa

Nhưng giây phút này, cô không lừa được anh, càng không lừa được bản thân mình

Nguyễn Tân đau lòng vô cùng, anh bỗng bước đến ôm cô vào lòng, ôm rất chặt mà không màng sự chống đối của cô

“Buông tôi ra” Cô3đấm lên lưng anh, cô không ngừng đánh anh: “Tôi bảo anh buông tôi ra, có nghe không?”

“Không buông” Nguyễn Tấn kiên quyết nói


Thang máy không nhúc nhích, vẫn dùng tại chỗ

“Tiểu Chí, có thể nghe anh giải thích không?” “Tiểu Chí, anh có rất nhiều lời muốn nói với em”

“Tiểu Chí, anh yêu em, rất yêu, rất yêu em”

Nguyễn Tấn ôm chặt cô, nói không ngừng bên tai, vừa an ủi cô cũng vừa cầu xin một cơ hội cho mình

Trong lòng Hạ Chí rất mâu thuẫn

Sự giáo dục nhiều năm nhắc nhở cô không thể dây dưa không rõ với đàn ông có vợ, nhưng cô không lừa được bản thân, cô khát vọng được ôm như vậy dù vẫn đang phản kháng

“Em không nói gì thì anh xem như em đồng ý rồi” Lúc này cửa thang máy lại mở ra, vẫn ở lầu một, bên trong không ai bấm số thì thang máy sẽ không đi, nhưng bên ngoài có người bấm thì cửa sẽ mở

Cửa vừa mở, Hạ Chí vừa chật vật vừa xấu hổ, người bên ngoài cũng rất xấu hổ, ánh mắt tò mò nhìn hai người đánh giá

Nguyễn Tân ôm Hạ Chí vào lòng, gật đầu vẻ có lỗi với người bên ngoài

Sắc trời dần khuya, cảnh đêm ở thành phố S quả nhiên danh bất hư truyền, đứng trước cửa sổ sát đất, sự phồn hoa và huy hoàng của thành phố S hiện ra không sót chút nào

Đây là phòng tổng thống VIP nhất trong khách sạn, phòng của Nguyễn Tấn, lúc này trong phòng chỉ có hai người là anh và Hạ Chí

Quả nhiên giữa người và người luôn có chênh lệch

Hạ Chí vốn cho rằng bên tổ chức sẽ sắp xếp phòng như nhau cho khách mời nhưng không phải căn phòng của anh sang trọng hơn cô rất nhiều

“Tiểu tổng biết anh cũng đến?”

Nguyễn Tấn gật đầu

“Anh biết Chu Thiến cũng đến?”

“Mới biết mười phút trước, nhận được điện thoại của Tiểu Nam, vừa xuống xe đã gặp cô ta”


“Lúc ở công ty đã nghe không ít tin đồn của Tiếu tổng, cho dù cô ta có sai hay không thì cô ta vẫn là người thứ ba, sẽ bị người ta thóa mạ sau lưng

Xã hội này không công bằng, đàn ông ngoại tình trở về thì là lãng tử quay đầu, còn người phụ nữ làm kẻ thứ ba mãi mãi không thể được tha thứ”

Hạ Chí ngẩng đầu liếc nhìn Nguyễn Tấn và nói: “Đúng là tôi còn yêu anh, nhưng yêu anh không có nghĩa là tôi sẽ làm người thứ ba”

“Anh biết rõ em kiêng dè điều gì, cho nên trước khi khôi phục tự do, anh sẽ không làm gì cả

Tiểu Chí, em hãy tin anh lần này, chờ một thời gian, nhiều nhất không quá nửa năm”

Hạ Chí lắc đầu, trong giọng nói có sự bài xích: “Không, anh đừng nói những lời này với tôi, anh nói thì tôi sẽ chờ mong” Nguyễn Tấn bước lên trước và khuỵu người xuống, anh nắm chặt bàn tay cô để trên đầu gối, dịu dàng nhìn cô và nói: “Không phải anh hứa hẹn với em, cũng không dám bảo đảm với em, nhưng anh muốn cho em biết, từ khi chia tay tới nay, anh luôn cố gắng làm mọi thứ để có thể quay lại với em”

“Chuyện của chúng ta không giống với Tiểu Nam

Tiếu Nam và vợ cậu ấy là vợ chồng chung hoạn nạn, mà anh với cô ấy chỉ là quan hệ hợp tác để lấy lệ với cha mẹ

Cô ấy cũng như anh, đều cần cuộc hôn nhân này để qua loa với gia đình”

“Tiểu Chí, anh và cô ấy luôn ai lo phận nấy

Cô ấy đã có người trong lòng, họ là người yêu thanh mai trúc mã nhưng vì người đó không phải người ba cô ấy vừa ý nên họ không thể ở cạnh nhau công khai được” “Anh và cô ấy đã giao hẹn trước rồi, sẽ hủy bỏ mối quan hệ này vào lúc thích hợp

Vốn bọn anh hẹn một năm, nhưng kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, cô ấy có thai, là con của người đàn ông kia”

Hạ Chí im lặng nghe, nghe đến đây thì cực kỳ ngạc nhiên

“Cô ấy muốn sinh con ra bình an nên cầu xin anh tạm thời làm ba đứa bé này trên danh nghĩa để bảo vệ nó

Nhà của cô ấy cũng giống như nhà anh, anh rất hiểu cô ấy, cô ấy cầu xin anh, anh không thể mặc kệ” “Bọn anh đã hẹn, đợi sau khi đứa bé ra đời thì anh sẽ khôi phục tự do, mà chuyện của cô ấy sẽ do họ tự giải quyết, không có liên quan gì với anh nữa”

“Tiểu Chí, nếu em không tin anh, anh có thể để hai người gặp nhau, cô ấy biết em, cô ấy còn bảo, nếu em không tha thứ cho anh, cô ấy chấp nhận đứng ra giải thích với em giúp anh” Nói xong những lời này, Nguyễn Tấn thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cô có thể lặng thinh nghe anh nói hết, cho dù cô không hiểu nhưng có thể biết một chút

“Em hỏi tại sao trước kia anh không thể trái ý người nhà mà giờ lại có thể? Không, bây giờ cũng không thể, anh không thể trái lời cha anh, anh chỉ có thể làm cho ông ấy thay đổi suy nghĩ

Bây giờ ông ấy nằm liệt trên giường, đã không thể như trước nữa”

“Lúc anh sinh ra, ba anh đã trải sẵn đường đi cho anh nhưng anh không muốn đi theo con đường đó

Lý do anh còn có thể làm công việc anh thích là phải đánh đổi tự do bằng việc kết hôn”

“Về gia đình của anh, về ba anh, trước kia anh không bao giờ đề cập vì lo em sợ, lo em lùi bước


Em tuyệt đối không thể ngờ, trong thời hiện đại này lại có kiểu gia đình để hôn nhân cho cha mẹ quyết định như vậy, anh xuất thân từ gia đình kiểu đó”

“Không phải anh chưa từng phản kháng, nhưng kết quả của điều đó chỉ khiến người anh quan tâm bị tổn thương

Anh không nói là vì không muốn để em có thành kiến với ba anh

Lúc đó ông ấy lấy em để đe dọa anh

Đúng vậy, không sai, ông ấy đã điều tra em, anh xin lỗi em thay ông ấy”

“Anh cũng thành thật xin lỗi chuyện năm đó, anh cũng muốn về ra mắt ba mẹ em nhưng ba anh luôn thúc giục anh trở về

Khi đó em tức giận bảo muốn chia tay, anh rất mệt mỏi, ba anh dùng em để đe dọa anh, anh không biết nên làm gì, lúc đó áp lực của anh cũng cực kỳ lớn”

“Anh cũng cố gắng thuyết phục Thẩm Giai Dĩnh, để cô ấy đứng ra nói không muốn lấy anh

Nhưng cô ấy nói, cô ấy sẽ không làm những chuyện chống đối nữa, lần nào cô ấy chống đối thì người yêu cô ấy sẽ chịu tàn phá lần đấy

Bọn anh kết hôn dưới tình huống như thế, anh bất đắc dĩ, cô ấy cũng bất đắc dĩ”

“Hôm kết hôn, cô ấy thẳng thắn mọi thứ với anh, anh cũng chấp nhận hết những điều ấy

Hơn một năm nay, anh và cô ấy gặp nhau không quá mười lần, tình cảm giữa bọn anh chỉ là người cùng chung cảnh ngộ mà thôi” “Tiểu Chí, cạnh anh đúng là có vô số phụ nữ muốn xáp lại, nhưng anh xin thề, anh chưa từng có hành vi vượt rào nào cả

Trước kia anh đã từng có không ít phụ nữ, nhưng bây giờ anh chỉ yêu duy nhất mỗi em, chỉ có em mới khiến anh có khát vọng tự do vô cùng mà thôi” Nguyễn Tấn nói rất nhiều, Hạ Chí vẫn không ngắt lời

Lúc này đây cô đã nghe lọt, cô thật sự nghe được lời giải thích của anh một cách rõ ràng và chính xác

Nguyễn Tân quỳ một gối trước mặt cô, nói những điều mà trước kia anh không dám nói, anh nói hết những bất đắc dĩ và kiêng kị trong lòng ra, anh không muốn đè nén tình cảm của mình, càng không muốn mất cô lần nữa

Hạ Chí im lặng rơi nước mắt, đây mới là Nguyễn Tấn thật sự, làm cho người ta giận điên, cũng khiến người khác đau lòng

Nguyễn Tấn đưa tay lau nước mắt của cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Tiểu Chí, anh biết tình cảm của em, cho dù em làm gì hay nói gì anh cũng không để ý

Điều anh muốn nói cho em biết là anh yêu em, tuyệt đối không thua gì em yêu anh cả”

Hạ Chí không dám nhìn anh, trong lòng vẫn có rút đau đớn: “Nửa năm phải không?”

“Đúng, nửa năm, chỉ cần cô ấy sinh con bình an là được”

“Được, em chờ anh”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui