Quân Hôn Chớp Nhoáng



Mỗi lần tâm trạng mình không thoải mái, chỉ cần nghe câu nói thì tâm trạng cũng sẽ thoải mái hơn nhiều” Nói xong Hạ Chỉ kéo cánh tay cô, sau đó tựa đầu vào: “Mình thích được nghe câu nói chuyện”

Trong lòng Đường Tư Điềm càng thêm áy náy, càng có tình cảm không rõ với Chu Hạo Lâm, lòng cô càng thêm tự trách

Cô mượn cớ nói: “Không phải là mình đang nghĩ tới mấy chuyện mệt mỏi ở công ty sao?” “Đừng nghĩ nữa, cuối tuần nên thả lỏng bản thân hơn

Cậu nhớ nhé, thứ bảy tuần sau giúp mình chuyển nhà

Thật ra cũng không có nhiều đồ, chủ yếu là đến nhà mình ăn lẩu, cùng nhau chơi cho vui vẻ” “Ừ, mình nhớ rồi” Hạ Chí kéo tay cô rồi bỗng ngẩng đầu lên, đồng thời2nắm lấy tay cô: “Cậu không đeo nhẫn à?” Hạ Chí giơ tay mình ra huơ huơ

Đường Tư Điềm thấy thế thì áy náy nói: “Hạ Chí, xin lỗi cậu, mình cũng không biết nhẫn biển đâu mất rồi”



Hừ, cậu không coi trọng mình” Hạ Chí bĩu môi giả vờ giận

Đường Tư Điềm vội vàng giải thích, còn rất thành khẩn nữa: “Đừng giận mà, đừng giận mà! Mình sai rồi

Lúc mình tắm hay rửa mặt sẽ tháo nhẫn ra đặt bên cạnh, cũng không biết là hôm nào quên đeo vào, về nhà tìm lại nhưng không tìm được

Hạ Chí, cậu giận thật sao? Thật sự xin lỗi mà, đợi có thời gian mình sẽ đi trung tâm mua sắm, mua lại một cái giống hệt vậy, cậu đừng giận nữa” Hạ Chí cố nhịn thật lâu cuối cùng cũng7không nhịn được nữa, cô cười nói: “Ha ha ha, cậu quen biết mình lâu như vậy, mình là người nhỏ mọn thế sao? Mất thì mất thôi, có gì mà phải xin lỗi mình chứ?” Đường Tư Điềm thở dài nhẹ nhõm: “Được lắm, cậu dọa mình rồi đấy” “Ha ha, nhìn cậu buồn bực không vui nên đùa một chút chọc cậu cho vui thôi

Thế nào, tâm trạng tốt hơn chưa?”

“Ừ, tốt hơn rồi, buồn bực bị cậu dọa chạy mất rồi” Hạ Chí giơ nhẫn trước mặt cô huơ huơ nói: “Chỉ thấy tiếc cho chiếc nhẫn đẹp như vậy, cũng không rẻ đâu

Nếu như là mất ở nhà thì chắc chắn vẫn ở trong nhà, cậu tìm cho kĩ, mất đi thì tiếc lắm”

“Ừ, mình đau lòng mất mấy hôm, để mình về tìm lại cho kĩ

Nếu9như thật sự không có thì chỉ có thể là bị con mèo ngốc nhà mình ngậm đi rồi” “Hả? Không phải là bị mèo ăn mất rồi chứ?”


“Chắc là không đâu, mèo nhỏ như vậy không nuốt được đâu, chắc là bị nó ngậm đi đâu đó thôi

Mình phải về nhà tìm kĩ lại mới được” Nói xong thì cũng đến nhà cô: “Mình đến nhà rồi, cậu lên phía trước ngồi đi”

Đường Tư Điềm xuống xe, vẫy tay chào tạm biệt xong thì vội vàng đi vào tiểu khu

Hạ Chí lên ngồi ghế phụ, cài dây an toàn xong mới nói: “Chúng ta đi thôi!”

Chu Hạo Lâm đạp chân ga, đánh một vòng vô lăng để chuyển đầu xe chạy về hướng nhà Hạ Chí

Hôm nay thật sự rất mệt, nhưng mệt thì mệt, rất nhiều buồn bực dồn5nén trong lòng cô thật ra đã vơi bớt đi nhiều

Dường như cô đã nghĩ thông suốt được rất nhiều, lại hình như buông bỏ được rất nhiều

Hạ Chí ngoảnh đầu nhìn Chu Hạo Lâm, anh vẫn tập trung lái xe, hơn nữa còn là vẻ mặt tập trung đến mức không có biểu cảm gì

“Này, hôm nay anh cũng lạ lắm, nói rất ít” Chu Hạo Lâm căng thẳng, ngay cả xe cũng hơi lệch hướng, Hạ Chí theo bản năng nắm chặt lấy tay cầm trên xe và cười nói: “Sao vậy? Thật sự có tâm sự à?” “Không, không phải anh đang tập trung lái xe sao, tránh lại làm em sợ

Hình như hôm nay tâm trạng em tốt lắm nhỉ?” Hạ Chí cảm thán: “Đúng vậy, thịt nướng rất ngon, còn có người bạn tốt nhất và3người bạn trai tốt nhất ở cùng với em, tâm trạng em đương nhiên tốt rồi”

“Em vui là được rồi”

Hạ Chí lại bật cười lớn: “Anh nói lời này làm em cảm thấy anh giống như trong mấy mẩu truyện cười vậy?” Chu Hạo Lâm nghiêm túc giải thích: “Không phải anh đang dỗ dành em, anh thật lòng cảm thấy thế”

“Ha ha ha, em biết, anh đối xử với em rất tốt em đều biết hết

Chu Hạo Lâm, bạn trai à, cảm ơn anh”

Chu Hạo Lâm nhanh như chớp quay sang nhìn cô, giờ phút này anh có thể thật sự cảm nhận được sự thoải mái và vui vẻ của cô

Tay trái của anh vẫn đặt trên vô lăng, tay phải đưa qua nắm lấy tay cô, anh khẽ nói: “Bạn gái à, sau này chúng ta sẽ hạnh phúc”

Hạ Chí nói: “Tập trung lái xe!”


Chu Hạo Lâm: “Lái xe cần một tay là đủ rồi, nắm cái nào” Thể là Hạ Chí cũng nắm chặt lấy tay anh, đôi tay to lớn và ấm áp này không những giúp đỡ cô lúc mệt mỏi nhất mà còn bao dung có lúc cổ hoang mang nhất

Tình cảm của anh giống như nhân phẩm con người anh vậy, kiên định mà vững vàng, Hạ Chí nghĩ, cô cũng cần phải kiên định như vậy

Lúc này Hạ Chí ngáp một cái rất không đúng lúc

Chu Hạo Lâm xoa tay cô nói: “Hôm nay mệt rồi, em ngả người ra nghỉ một lát, đến nơi anh sẽ gọi em” “Vâng” Hạ Chí ngồi ngay ngắn lại, điều chỉnh ghế ngồi cho thấp xuống, thoải mái mà dựa hẳn người ra sau

Bỗng nhiên cô cảm thấy phía dưới chỗ ngồi có vật gì đó, cô nghi ngờ đưa tay xuống lấy, cô hơi ngỡ ngàng, đây

đây chẳng phải là

Hạ Chí nhanh chóng nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, tim đập từng tiếng “thịch thịch thịch”

Cô quay đầu nhìn Chu Hạo Lâm, anh vẫn đang tập trung lái xe, không hề phát hiện ra sự khác thường của cô

Hạ Chí không dám nhìn nữa, cô nhét chiếc nhẫn vào túi áo của mình

Cô nhắm mắt lại, nhưng tim vẫn đập liên hồi không dứt, càng lúc càng căng thẳng

Cô rất quen thuộc với chiếc nhẫn này, cô và Đường Tư Điềm cùng mua, cô một chiếc, Đường Tư Điềm một chiếc

Chiếc nhẫn của cô thì vẫn luôn đeo trên tay, mà chiếc của Đường Tư Điểm lại rơi mất

“Chu Hạo Lâm” Đột nhiên cô cất tiếng gọi anh

“Hả?”

“Anh với Tư Điềm đã lâu không gặp mặt rồi sao?” “Đúng vậy

sao thế?” “Bao lâu rồi?”


Vì che giấu sự chột dạ của mình, Chu Hạo Lâm trả lời rất nhanh: “Nhớ không rõ lắm, ít nhất cũng hơn nửa năm rồi, mà còn vì lần trước có hạng mục hợp tác với công ty Hoa Mậu nữa

Bình thường cũng ngẫu nhiên nhắn WeChat nhưng cũng là về công việc thôi” “Ồ”

“Sao vậy?” Chu Hạo Lâm chột dạ, chột dạ đến nỗi không dám nói lớn

Hạ Chí lắc đầu: “Không có gì, em chỉ cảm thấy trước đây hai người có quan hệ rất tốt, thường hỗ trợ nhau, nhưng hiện giờ gặp mặt sao lại ít nói chuyện thế?” Chu Hạo Lâm giải thích: “Thực ra quan hệ của anh với cô ấy cũng như thế thôi, sau khi tốt nghiệp ai đi đường nấy nên gần như không liên hệ với nhau, sau này có liên hệ với nhau cũng là vì công việc” Hạ Chí hờ hững nói: “Ổ

sau này nên qua lại với nhau nhiều hơn, cô ấy cũng là bạn tốt nhất của em”

“Được”

Trong xe yên tĩnh lại, Chu Hạo Lâm chảy một lớp mồ hôi lạnh, mà trong lòng Hạ Chí lại bị phủ một bóng ma mơ hồ chẳng đâu ra đâu

Trở về nhà, chuyện đầu tiên Hạ Chí làm là chạy đến phòng tắm mở đèn, bởi vì đây là cái đèn sáng nhất trong nhà

Cô lấy chiếc nhẫn trong túi áo ra, đặt chiếc nhẫn đó và chiếc nhẫn trên tay mình nằm cùng nhau

Không khác nhau chút nào, đích thực là cùng một cặp

Ở trên xe của bạn trai phát hiện ra đồ vật của người con gái khác, rất khó để cô không nghĩ lệch hướng

Nhưng nếu so với Chu Hạo Lâm thì cô càng tin tưởng Đường Tư Điềm hơn

Nếu như vấn đề ở Chu Hạo Lâm thì chắc chắn cô sẽ buồn, nhưng cũng không khó chấp nhận như vậy, cũng không thể dùng từ “đau khổ” để hình dung mình

Cô nghĩ, chiếc nhẫn này chắc chắn không phải của Tư Điềm, là Tư Điềm giới thiệu cổ và Chu Hạo Làm quen biết nhau, Tư Điềm còn nhiệt tình tác hợp cho hai người họ như thế, sao có thể là Tư Điểm được? Kiểu nhân giống nhau cũng không phải chỉ có hai chiếc, huống chi Tư Điếm đã nói là chiếc nhẫn của cô ấy mất ở nhà, họ lại không gặp mặt nhau, chiếc nhẫn này không thể là của Tư Điểm được

Nghĩ ngợi quá nhập tâm, trán cô bị đèn tắm chiều đến toát mồ hôi, cô vẫn đang mượn cái cớ để thanh minh cho Đường Tư Điểm

Cô tình nguyện tin tưởng vấn đề là ở Chu Hạo Lâm

Đúng rồi, không phải còn có khắc chữ sao? Hạ Chí giật mình, lông tơ trên người dựng đứng cả lên, cô nhớ tới hôm mua chiếc nhẫn, quầy chuyên doanh có phục vụ khắc chữ miễn phí, cô và Đường Tư Điềm bèn khắc lên những chữ cái đầu trong tên của mỗi người, cô khắc là chữ “XZ”, của Đường Tư Điềm là chữ “TST”

Khắc chữ lên sẽ trở thành độc nhất vô nhị

Hạ Chí không khỏi run rẩy, cô không dám kiểm chứng, nhưng cảm giác nghi ngờ trong lòng khiến cô vẫn muốn nhìn thử

Cô xoay chiếc nhẫn, tỉ mỉ liếc phía bên trong, bỗng nhiên cô nhắm mắt lại, siết chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay


Cô bạn tốt nhất của cô và bạn trai tốt nhất của cổ đồng thời phản bội cô

Giác quan thứ sáu của phụ nữ trước giờ rất chuẩn, đặc biệt là cô gái nhạy cảm như Hạ Chí

Cũng không biết sức phán đoán từ đâu ra, không cần ai trong hai người chính miệng thừa nhận cô cũng linh cảm được, mà còn cảm thấy chính xác một trăm phần trăm

Cô nắm chặt chiếc nhẫn bằng hết sức mình, góc cạnh của chiếc nhẫn đâm vào tay làm cô đau đớn

Nhưng dù có đau cũng không bằng nỗi đau trong lòng

Người làm cô đau lòng nhất không phải là Chu Hạo Lâm mà là Đường Tư Điểm

Bởi vì em trai mình nên từ nhỏ Hạ Chí đã không có bạn bè gì, em trai là bạn của cô

Bạn học đều hiểu rõ chuyện này, đám trẻ hàng xóm thường đem em trai cô ra đùa giỡn, cho nên từ nhỏ cô đã không thân thiết với họ, quan hệ rất nhạt nhẽo

Bạn học thời học Đại học và thạc sĩ đến từ khắp nơi trong cả nước, cô không nói cũng không ai biết tình trạng của em trai cổ

Sau khi tốt nghiệp mọi người lại ai đi đường nấy nên ít liên lạc, quan hệ cũng nhạt đi

Họ chỉ gần như là bạn của cô thôi,

Nhưng Đường Tự Điểm không giống vậy, mặc dù họ quen biết nhau trong công việc nhưng Tư Điềm trượng nghĩa nhiệt tình, còn từng giúp đỡ cô rất nhiều, ra mặt vì cô, bất bình giùm cô

Một năm nay Từ Điểm còn là người chịu lắng nghe và khuyên bảo cô

Hai người họ là bạn thân của nhau, so với bạn còn thân hơn, so với chị em ruột thì càng hiểu rõ nhau hơn

Bỗng nhiên nghĩ đến câu này: “phòng cháy, phòng trộm, phòng bạn thân”, Hạ Chí không khỏi bật cười thất thanh

Trước nay cô chưa từng nghĩ đến chuyện bị bạn thân đâm sau lưng sẽ xảy ra với mình, sẽ xảy ra với Đường Tư Điềm

Nước mắt của cô đong đầy nhưng từ đầu đến cuối đều không rơi, lâu quá nên không rơi được nữa, nó bị hơi nóng của đèn tắm hong khô rồi

Trải qua đau đớn khi em trai bị thương, trải qua đau đớn bị Nguyễn Tấn ruồng bỏ, hình như không có gì chuyện gì có thể làm cô đau đến mức khóc lóc thảm thiết nữa rồi

Cô chỉ cảm thấy khó chịu, khó chịu đến vô cùng vô tận


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui