Dần dần, từ chống cự, Kiều Tâm Duy lại trở nên khát vọng, từ bị động cũng biến thành chủ động.
Dường như cô đang bấu chặt lấy áo khoác của Giang Hạo, cơ thể như muốn hòa vào anh.
Nụ hôn cuồng nhiệt tạm dừng lại, Giang Hạo hít một hơi thật sâu, nhưng Kiều Tâm Duy vẫn nhào đến như một con bạch tuộc, cô đang cố gắng động tay động chân.
Giang Hạo hơi cau mày, anh đã nhận ra sự kì lạ của cô từ trước, bây giờ có thể xác nhận suy đoán của mình rồi: “Tâm Duy, Tâm Duy...”
Anh vỗ mặt Kiều Tâm Duy, muốn giúp cô tỉnh táo lại.
Nhưng Kiểu Tâm Duy giống như mất hết lý trí, hơi thở nam tính mạnh mẽ của anh làm cơn khô nóng của cô như bùng nổ.
Cô níu lấy áo khoác da của Giang Hạo, ngực dính sát vào người anh.
“Tâm Duy, em không sao chứ? Tỉnh táo lại đi”
Thấy cô như vậy, Giang Hạo cũng hơi đau lòng.
Chết tiệt, là ai dẫn cô ấy đến đây, là kẻ nào đã bỏ thuốc cô ấy?! Nếu biết là ai, chắc chắn anh sẽ làm thịt kẻ đó ngay! Kiều Tâm Duy không biết mình đang làm gì, đôi mắt cô vẫn mơ màng, lúc chớp lúc mở, mặt ửng hồng, trán rộn mồ hôi, đôi mắt ầng ậc nước.
Cô bây giờ đầy sự nhiệt tình, hơn nữa hai người lại còn đụng chạm da thịt, là người đàn ông bình thường chắc chắn sẽ không nhịn được.
Dù Giang Hạo rất lý trí, nhưng anh vẫn là một người đàn ông bình thường.
Cơ thể mềm mại như nước của Kiều Tâm Duy liên tục cọ vào người khiến anh cũng có phản ứng.
Nếu không ngăn cản được, vậy thì vui vẻ tiếp nhận đi.
Một lần nữa, nụ hôn nồng cháy lại bắt đầu.
Giang Hạo mặc kệ tay của cô đang chạm vào ngực mình, anh vừa đỡ gáy vừa giữ cằm cô, cuồng nhiệt đáp lại cô bằng một nụ hôn sâu.
Răng mối quấn quýt lấy nhau, không khí mập mờ tăng vọt, dường như cả hai đang lên đến cực lạc.
Đúng lúc đó, cửa phòng vệ sinh bỗng bị đá bật ra, cửa gỗ đụng vào tường rồi bắn ngược lại, lần này cửa bị đá tung ra hoàn toàn.
Nhưng hai người đang si mê hôn nhau không hề có ý định buông người kia ra.
Tuy nhiên, Kiều Tâm Duy là bị dọa đến run lên nên mới ôm anh càng chặt hơn.
Người xông vào không là ai khác chính là kẻ đi cùng Giang Hạo
- Chung Thành.
Thấy cảnh đó, Chung Thành bất mãn phàn nàn: “F**k, Hạo Tử, mày được lắm, bảo anh mày đừng gây chuyện nhưng mày lo chơi trước.
Mày không biết đạo lý ở đời hả, ít nhất cũng biết đạo lý trước sau chứ!”
Giang Hạo rốt cuộc cũng thả Kiều Tâm Duy ra, anh ôm chặt lấy vòng eo đang đong đưa của cô, kéo đầu cổ vào lòng mình: “Ha ha, anh Chung, đây là người tình ta nguyện mà, cô nàng này để ý em đấy”
“WTF, kỹ nữ tiếp khách mà cũng chọn mặt à?!”
Nói xong, Chung Thành đi thẳng đến, vừa đến gần, anh ta đã vội cởi áo khoác ra: “Để anh đến thơm một cái, anh đợi không nổi nữa rồi, mày cút sang một bên đi Hạo Tử, đợi anh chơi xong thì mày đến”
Hai tay của Giang Hạo vẫn ôm chặt lấy Kiều Tâm Duy, anh che chở cô lui về sau hai bước.
Lòng anh đang tính toán làm cách nào để vợ mình không xảy ra chuyện: “Anh Chung, anh Chung, anh bình tĩnh chút đi, đây không phải là nơi để làm chuyện này”
“Ở đây mới kích thích, ha ha ha...”
Chung Thành là gã du côn, vừa ăn nói thô tục vừa hành động hạ lưu, chuyện gì cũng có thể làm được: “Nào nào nào, đại ca sẽ đến mau thôi, cùng lên luôn đi, cô nàng này thú vị đấy chứ?”
“Đại ca”
trong câu nói của Chung Thành chính là mục tiêu trong nhiệm vụ lần này của Giang Hạo, quá trình “bắt rùa trong hũ”
đã sắp thành công rồi.
Anh nhìn Kiều Tâm Duy đang rạo rực trong lòng mình, thậm chí còn níu chặt lấy cổ áo anh để mở nút áo, anh cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa ảo não.
“Aiz, đừng động đậy, lộn xộn cái gì!”
Giang Hạo quát lớn, sau đó đi đến gần Chung Thành nói: “Anh Chung, anh Chung, anh đừng vội, làm gì cũng để đại ca mở hàng trước”
Chung Thành cười cười: “Há há, được, Hạo Tử, thường ngày trông chú mày nghiêm túc thế, không ngờ người xấu xa nhất lại là mày đấy.
Đại ca, anh mau đến đi, hai chúng em giúp anh canh cửa.
Con điếm này thật thủ đoạn, anh mày thích”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...