Quân Hôn Chớp Nhoáng



“Ha ha ha, đúng đúng đúng. Hôm qua tôi còn đang nghĩ xem rốt cuộc năm nay có thể kết thúc vụ án này không thì anh gọi điện thoại nói có thể bắt người rồi. Chu cha, thần kì quá!” Giang Hạo cười nhẹ, nói thẳng không cố kỵ, “Anh nên đề cao chú ý từng giây từng phút đi. Nhìn bụng của anh đấy, ít uống rượu một chút tốt hơn.” Cao Ngạn Chính cười ha hả, “Vâng vâng vâng, tôi nhất định sẽ chú ý. Thiệt thòi cho anh, tôi thì được ghi công lớn. Hôm nào mời anh ăn cơm nhé.”

“Còn ăn ư?”

“Ăn chứ, ăn cơm không uống rượu. Chúng ta tìm một trang trại câu cá, đưa vợ con của anh theo cùng chung vui xôm2tụ, chắc chắn trẻ con sẽ thích.” “Ừ, ý kiến này tuyệt đấy, điều kiện tiên quyết là đừng gọi em gái anh.” Cao Ngạn Chính nhanh chóng gật đầu, “Chắc chắn rồi. Tôi cũng thấy nó phiền phức, gần đây nó...” “Ấy,” Giang Hạo ngắt lời, “chuyện của cô ta không cần nói cho tôi biết.” “À vâng, hiểu rồi, tôi hiểu rồi.” Đội của Giang Hạo vừa về đã bắt đầu mở cuộc họp báo cáo các hạng mục công việc, họp suốt nửa ngày, lúc kết thúc trời đã tối rồi. Đi ra cửa chính của phòng họp, Giang Hạo không thể không giãn gân giãn cốt. Họp hành thế này còn tra tấn hơn diễn tập thực chiến nữa.

Anh nhận ra anh thật sự không thích hợp8với công việc ở cơ quan hành chính thế này. Làm theo trình tự, từng bước một dựa trên điều khoản, tầng tầng lớp lớp phê duyệt, xong còn phải viết báo cáo, quá rườm rà, quá mệt mỏi! Quan trọng nhất là anh vẫn không có nhiều thời gian để ở bên vợ con.

“A lô bà xã, bên chỗ anh xong việc rồi.” “Được, về nhà đi, em nấu cơm rồi.”


Giang Hạo hơi áy náy, “Hai mẹ con vẫn chưa ăn à?”

“Hi Bảo ăn rồi, em chờ anh về ăn chung.”

“Được, anh về ngay.”

Mỗi ngày, lúc đến giờ về nhà là thời điểm anh vui vẻ nhất. Xe vững vàng chạy ra khỏi sân Viện kiểm sát, cảnh vệ ở cổng cung kính chào anh, trong thoáng chốc anh còn2tưởng rằng mình ở trong quân đội. Nhưng thanh chắn cổng lại không thả xuống, cảnh vệ viên giữ thái độ kính cẩn đi qua và nói: “Chủ nhiệm Giang, một anh tên là Trần Kính Nghiệp tìm anh.” Giang Hạo gật đầu đáp: “Anh ấy là bạn của tôi, người đâu rồi?” Cậu cảnh vệ nói: “Anh chờ một lát, tôi đến phòng khách gọi anh ấy lại đây.”

“Được.”

Chờ không lâu, cậu cảnh vệ đã dẫn Trần Kinh Nghiệp ra. Trần Kinh Nghiệp ký tên vào sổ ghi chép, sau đó mới lên xe Giang Hạo. Trần Kinh Nghiệp vừa lên xe đã phàn nàn: “Vào Viện kiểm sát của các cậu cũng không đơn giản hơn quân đội gì cả. Sau này muốn gặp cậu vẫn là đến nhà2cậu tìm thì tốt hơn. Này, tôi gọi điện thoại cho cậu mà sao không nhận hả?”

Giang Hạo vừa lái xe vừa nói: “Đang họp nến để chế độ yên lặng. Nãy vừa gọi điện thoại về cho Tâm Duy, đang định gọi lại cho cậu. Sao cậu lại ở đây?” Trần Kính Nghiệp chỉ chỉ vào tòa nhà treo quốc huy ở phía trước, “Không phải tôi vừa từ nơi đó ra à? Hỏi cái này hỏi cái kia cả một ngày, ông đây mệt lử rồi.”

“Ăn cơm tối chưa?” “Chưa, chúng ta tìm một chỗ ăn đi.”

“Tâm Duy ở nhà chờ tôi.”

Trần Kinh Nghiệp nhìn anh khinh bỉ, “Không cần phải thế chứ?”


Giang Hạo cười cười. “Nếu không cậu đến nhà tôi ăn đi.” “Được, chỉ chờ câu nói6này của cậu thôi.”

“Tôi khách sáo với cậu, còn cậu đúng là không khách sáo chút nào.”

Trần Kinh Nghiệp thong dong nói: “Tôi với cậu mà còn khách sáo cái gì.”

Giờ cao điểm tan tầm vừa mới qua, đường sá coi như tạm ổn. Giang Hạo mệt mỏi thật nên không muốn nói nhiều, mà Trần Kinh Nghiệp cũng trở nên rất yên tĩnh. Anh ta thả lỏng người dựa ra sau, luôn nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Giang Hạo nghi ngờ quan sát Trần Kinh Nghiệp, có thể yên tĩnh như vậy quả là hiếm thấy. “Nói tình hình của cậu hôm nay nghe xem.” Giang Hạo thật sự không quen Trần Kinh Nghiệp biến thành kẻ u buồn, nên tìm chủ đề nói chuyện.

Nhưng thoạt nhìn Trần Kính Nghiệp càng buồn phiền hơn. Anh ta nói: “Hôm qua nhận điện thoại của cậu xong, tôi đã suy nghĩ cả buổi tối, đến sáng đến ngay cục Cảnh sát, trùng hợp bọn họ đang định đi tìm tôi. Sau đó tôi bị đưa vào thẩm vấn, hỏi đủ loại vấn đề. Tôi cảm thấy giống như mình bị lột sạch quần áo, ngay cả thuê phòng ở đâu, cả đêm làm mấy lần, nói những việc gì cũng phải khai hết.”

Giang Hạo an ủi anh ta: “Đây chỉ là làm theo quy định thôi, cảnh sát cũng chỉ giải quyết theo phép công mà.” “Tôi biết... A Hạo, tôi cảm thấy mình không thể hồ đồ tiếp như thế nữa. Bây giờ điều may mắn duy nhất chính là Dương Đan không bị HIV. Mẹ nó, bên ngoài thật là loạn quá rồi, loại người gì cũng có, ai ai cũng đều đeo mặt nạ. Tìm đại một phụ nữ cũng vớ phải người cất giấu tài sản mấy chục triệu trong nhà, quá kinh khủng!” “Cậu nghĩ như vậy là đúng, hồ đồ nhiều sau này đều phải trả giá.”


Trần Kính Nghiệp bật cười nhưng anh ta cười rất yếu ớt, “Đúng vậy, tôi nghĩ có thể mình phải độc thân cả đời. Tôi mắc nợ Vấn Thanh nên ông trời muốn tôi chuộc lỗi.”

Giang Hạo vươn tay ra vỗ vỗ vai anh ta để an ủi: “Đừng nghĩ như vậy, tôi nghĩ Vân Thanh cũng không hy vọng cậu suy nghĩ kiểu này. Cậu đấy, chơi cũng chơi đủ rồi, bài học cũng nếm đủ rồi, kiềm chế lại đi. Nếu gặp được cô gái nào tốt thì ổn định luôn.”

“Cô gái tốt? Ha ha...” Trần Kinh Nghiệp cười lắc đầu, là cười khổ, “Loại người như tôi còn có thể gặp được cô gái tốt sao? Ôi có phải trên mặt các cô gái tốt đều khắc ba chữ Cô gái tốt không? Cậu nói xem tôi có cần đến nhà trẻ tìm một cô bé để bồi dưỡng từ nhỏ không? Ôi dào không đúng, chờ con bé trưởng thành thì tôi đã là lão già sắp xuống lỗ rồi, ha ha ha ha, làm sao tôi có thể không biết xấu hổ mà ra tay được?”

Giang Hạo rất bất đắc dĩ, cũng không biết khuyên anh ta như thế nào. Thật ra mấy năm nay bọn họ không trao đổi nhiều, tuổi càng lớn thì thời gian cho bạn bè càng ít.

Đến nhà, vừa mở cửa đã truyền đến mùi thơm của thức ăn. Hi Bảo reo lên vui mừng và chạy đến cửa, “Ba ơi ba, con nhớ ba muốn chết.”

“Con ngoan, để ba hôn một cái.” Giang Hạo chưa kịp thay giày da đã bế con trai lên, giơ cao quá đầu. Hi Bảo ôm chặt đầu Giang Hạo, vừa kêu to vừa cười lớn: “Oa, cao hơn chút nữa ba ơi, cao hơn chút nữa.” Kiều Tâm Duy từ phòng bếp chạy ra xem, trên người còn đeo tạp dề, “Hi Bảo, đừng nghịch nữa, nguy hiểm đấy! Giang Hạo anh cũng nghịch theo con à? Xuống đi, xuống!” Giang Hạo thả con trai xuống và nói: “Hi Bảo ngoan, để ba ôm mẹ một cái trước đã.” Anh gấp gáp ôm lấy Kiều Tâm Duy, “Bà xã, anh nhớ em quá!” “Ấy trên người em bẩn, đều là khói dầu đấy.” Có à? Anh chỉ ngửi thấy mùi thơm trên người em thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui